Này cái ngân phiếu này làm cho chưởng quỹ dọa cho sợ
đến lui về phía sau vào bước, liên tục không ngừng khoát tay áo, lòng bàn
tay khẩn trương đổ mồ hôi, "Không được a, tiểu ca, cái vòng này chính
là của nương nương gì đó, ngài lấy về đi, tiền này ta không thể nhận."
Chưởng quỹ liền lùi lại vài bước, không dám đưa tay ra
nhận lấy.
"Bảo ngươi cầm đi thì cầm lấy đi, đừng nói nhiều."
Phúc Quý có chút không nhịn được.
"Phúc Quý, đi thôi." thanh âm của Hoàng Phủ
Tấn thủy chung bình thản không có một tia gợn sóng, hắn xoay người, đi ra
ngoài.
"Dạ, thiếu gia." Đem một ít ngân phiếu nhét
vào chưởng quỹ, Phúc Quý chạy ra ngoài đi theo sau lưng Hoàng Phủ Tấn, hiện tại
quan trọng nhất chính là tìm được Hoàng hậu nương nương.
Nhìn dáng dấp hoàng thượng chính là quyết tâm, không
tìm được Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối sẽ không hồi cung !
Đoạn Tình cốc ——
Tiểu Thiên lẳng lặng ngồi ở mép nước trên một
tảng đá lớn, chống cằm, nhìn về phía xa trên thạch bích kia mấy chữ khởi xướng
ngây ngô .
"Đoạn Tình cốc?" Nhẹ giọng đọc lên ba chữ
kia, trong lòng Tiểu Thiên hung hăng quất một cái, khóe miệng lộ ra một nụ
cười khổ sở.
Nàng thật đúng là tới đúng chỗ rồi, đoạn tình! Đoạn
tình! Nàng thật sẽ chấm dứt được chuyện đó sao?
Trong đầu lại lần nữa thoáng qua ánh mắt ôn nhu của
Hoàng Phủ Tấn thường ngày kia, đôi mắt ôn nhu kia cả đời nàng đều không thể
kháng cự được.
Nhẹ giọng nỉ non kia ngừng ở bên tai nàng, lời ngon
tiếng ngọt kia khiến cho nàng động tâm.
Tại sao, xem ra vào lúc này, sẽ có vẻ phải xa lạ cùng
châm chọc như vậy.
‘Thiên Thiên, cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng!’
Còn cả những lời này, mấy ngày nay không ngừng quanh
quẩn ở trong mộng của nàng, trong mộng nàng là hạnh phúc như vậy, nàng không
dám từ trong mộng tỉnh lại, mỗi một lần khi nàng mỉm cười từ trong giấc mộng
kia mà tỉnh lại, mắt của nàng bất giác lại kèm theo nhàn nhạt ướt át.
Trong lương đình, một câu kia của Hoàng Phủ Tấn là một
câu nói tuyệt tình, vô tình mà lại một lần nữa làm đau nhói lòng của nàng.
"Ngươi nói ngươi cả đời chỉ dắt tay của ta, tại
sao ngươi muốn gạt ta?" Nước mắt tứ ngược từ trong mắt của nàng xông
ra, nàng đau đến mức tay níu lấy ngực, thanh âm nghẹn ngào, ánh mắt nàng hướng
tới nơi xa: "Tấn, ngươi biết không? Ta . . . . . . Ta thật thật là khổ sở
a."
Ngực một hồi lại một hồi co rút đau đớn, mặc dù đã
trải qua mấy ngày trị liệu, bóng tối không xuất hiện trước mắt nữa, nhưng ngực
của nàng lại sẽ khó có thể ức chế đau đớn.