Đoạn Tình cốc, tình khó mà đoạn!
Tiểu Thiên nước mắt ướt mặt, tâm cũng ướt!
"Thiên Thiên, cô nương ở nơi này a." Sau
lưng vang lên tiếng của Hoa thúc, chính là người quản gia mà Ám Dạ đã nhắc tới
lúc trước.
Tiếng của Hoa thúc khiến cho Tiểu Thiên không
ngừng xoa xoa nước nơi khóe mắt, hít sâu một hơi, xoay đầu lại, nặn ra một
nụ cười với Hoa thúc, "Hoa thúc, ngài tìm ta?"
"Không phải, là thiếu gia tìm cô nương."
"A, được, ta bây giờ liền quay về." Đối với
Hoa thúc gật đầu một cái, nàng từ trên tảng đá lớn đứng lên, hướng thư phòng Ám
Dạ mà đi tới.
Mấy ngày nay ở Đoạn Tình cốc, Tiểu Thiên hoàn toàn đã
quen thuộc với tất cả.
Đẩy ra cửa thư phòng, nàng đi tới, "Tìm ta?"
"Ừ." Gật đầu một cái, Ám Dạ hướng nàng vẫy
vẫy tay, "Tới đây."
"Nha." Không có hỏi nhiều, Tiểu Thiên đi tới
chỗ hắn, mấy ngày nay đều là như vậy, mỗi ngày, Ám Dạ đều chuẩn đoán bệnh cho
nàng.
Đưa tay kéo tay của nàng qua, ngón tay khoác lên mạch
của nàng, vẻ mặt Ám Dạ lại một lần nữa trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Dạ, độc trên người ta có phải rất khó giải hay
không?" Nhìn bộ dạng Ám Dạ thỉnh thoảng cau mày, Tiểu Thiên không nhịn
được mở miệng hỏi.
Mấy ngày nay mặc dù tốt hơn so với lúc trước nhiều,
nhưng nàng cảm lại có cảm giác giống như không có thật, luôn có một loại cảm
giác nôn mửa khó có thể ức chế mà thỉnh thoảng lại hướng ngực của nàng
xông tới.
Câu hỏi của Tiểu Thiên khiến cho Ám Dạ ngẩng đầu lên
nhìn về phía nàng, cười nói: "Chừng nào thì ngươi mới không hoài nghi y
thuật của ta nữa?"
"Vậy không phải là ta lo lắng cái mạng nhỏ của ta
sao." Tiểu Thiên nở nụ cười.
"Được rồi, vậy ta nói thật với ngươi." Ám Dạ
kéo Tiểu Thiên đến ngồi xuống trên cái ghế băng, người tựa vào trên bàn trước
mặt của nàng , hai tay vòng trên ngực nhìn về phía nàng, mở miệng
nói: "Minh Hoa chi độc, mấu chốt nhất chính là người trúng độc quyết không
thể động tình, nếu không sẽ gia tốc kỳ độc lưu chuyển trong người, mà ngươi. .
. . . ."
Ám Dạ dựa vào gần nàng, nhìn thẳng hai mắt của nàng,
mang theo vài phần đánh giá xem xét.
"Ta. . . . . . Ta làm sao?" Ánh mắt của Ám
Dạ như thế làm cho Tiểu Thiên cảm thấy chột dạ, ánh mắt lóe lên nhìn về phía
khác.
"Trong lòng của ngươi tưởng nhớ một người đàn
ông, một người nam nhân mà ngươi yêu rất sâu đậm!" Ám Dạ nhìn chằm chằm
vào đôi mắt của Tiểu Thiên, mà những lời của hắn này khiến cho Tiểu Thiên chợt
ngẩng đầu lên, trên tay bởi vì khẩn trương mà hơi run rẩy.