"Ngươi đi cướp đồ?" Tiểu Thiên có chút không
tin hỏi.
"Đúng vậy, nếu không ngươi cho rằng ta mặc toàn
thân áo đen này là để đi ra ngoài đi dạo sao?" trên mặt Ám Dạ vẫn duy
trì nụ cười nhạt.
"Vậy ngươi đi cướp ở nào a?"
“Phú thương Chiêu Lăng Thành!” Ám Dạ trả lời rất nhẹ
nhõm, bộ dạng cà lơ phất phơ, cùng với cách ăn mặc đen sẫm lạnh lùng hoàn toàn
đối ngược.
"Ngươi tại sao lại đi trộm của người ta làm
gì?" Tiểu Thiên biểu hiện không ủng hộ nhìn Ám Dạ, nghe Hoa thúc nói
nhà bọn họ thế nhưng lại là phú khả địch quốc, đừng nói rằng hắn, hắn là phú
khả địch quốc cũng phải đi cướp, lời như vậy, mà nàng dựa vào hắn nuôi, cảm
thấy không an lòng.
"Cướp của người giàu, chia cho người nghèo
."
Cướp của người giàu giúp người nghèo khó?
Đây là điều Tiểu Thiên nghĩ đến đầu tiên, thì ra là
mốt thời thượng ở cổ đại chính là cướp của người giàu giúp người nghèo khó, bất
kể đi nơi nào, cũng sẽ có những việc này xuất hiện, nói cho cùng, còn không
phải là hận người ta nhiều tiền sao, đây là ý tưởng đầu tiên Tiểu
Thiên nghĩ đến.
Bất quá tiền của mình tiểu tử này không phải là cũng
nhiều đến có thể lấp đầy một ngọn núi sao, hắn thèm tiền của người ta làm cái
gì?
"Người ta là người giàu, có tiền đó cũng là do
bọn họ kiếm, ngươi lấy cớ gì mà muốn làm vậy?" Tiểu Thiên không ủng hộ
nhìn Ám Dạ một cái.
"Nhưng bọn họ làm giàu bất nhân, vừa đúng lúc ta
gần đây rất rảnh rỗi, phải đi dạy dỗ lại bọn họ ." Ám Dạ miễn cưỡng trả
lời, xoay người đi vài bước, lại quay trở lại, "Như thế nào, có muốn hay
không đi?"
Đề nghị của Ám Dạ làm cho nàng rất băn khoăn,
thời gian này vẫn vùi ở Đoạn Tình cốc, nói thật là có chút nhàm chán, nếu như
không có cách nào cứu nàng, thay vì ngồi ở đây chờ chết, còn không bằng đi làm
chút chuyện có ý nghĩa.
Nói thí dụ như —— đi cướp!
Nghĩ tới đây hai chữ, nàng nở nụ cười, giương mắt gật
đầu với Ám Dạ một cái, "Chờ chút, ta đi đổi y phục, ta với ngươi cùng đi
cướp."
"Được, vậy ngươi nhanh nhanh lên một chút."
Ám Dạ đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, những động tác này đối với mấy ngày
nay với hắn mà nói quá tự nhiên, tự nhiên đến ngay cả chính hắn cũng cảm
thấy không có gì không ổn.
"Ừ, ừ, nhanh là tốt rồi." Bỏ lại những lời
này, Tiểu Thiên thật nhanh xoay người hướng trong nhà chạy đi, tấm lưng kia
thoạt nhìn, ít đi nặng nề so với thường ngày.
Ám Dạ nhìn theo bóng lưng nàng đã có phần nhẹ nhàng,
thất thần tự nói, "Người này cuối cùng cũng đã vơi bớt phần nặng nề."