Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 498: Chương 498




"Ha ha ~~~" sau khi cướp hết những thứ đó, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất phân phát của cải cho mọi người cùng với làm khổ người khác, tất cả động tác làm liền một mạch, từ từ tiến vào nhà phú thương đến phát hết những thứ tiền bạc tài bảo kia, tổng cộng không tới thời gian một khắc đồng hồ.

Loại chuyện kích thích này, đối với Tiểu Thiên mà nói, sợ rằng là lần đầu tiên.

Trở về trên đường, Tiểu Thiên lên tiếng nở nụ cười, cho dù cười ở ngoài mặt nhưng ở bên trong, lại che giấu đau đớn nhàn nhạt.

"Như thế nào, chơi rất vui đúng không?" Bỏ khăn che mặt xuống, Ám Dạ đi bên cạnh Tiểu Thiên, hắn nhìn ra được trong mắt Tiểu Thiên có một ít đau đớn rồi nhanh chóng biến mất, nhưng so với trước đó vài ngày, nàng quả thật đã sáng sủa lên không ít, điểm này làm Ám Dạ vẫn có chút vui mừng .

Không từ mà biệt, chỉ là điểm này mà nói đúng với giải độc mà nói, thì có chỗ dùng rất lớn.

"Chơi thật vui a, ta cho tới bây giờ cũng không phát hiện đi ăn cướp của người ta là chuyện vui thích như vậy." Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Ám Dạ, trước kia có ảo tưởng, ngày nào đó nếu đến ngày tận thế, nàng liền thử đi cướp ngân hàng, thật là là có nhiều kích thích a.

Trên mặt của nàng vì hưng phấn mà khẽ phiếm hồng, làm Ám Dạ nhìn thấy, trong lúc nhất thời thất thần.

Kỳ quái, hắn gần đây là bị làm sao? Thế nào mà động một chút là lại nhìn Thiên Thiên đến sững sờ như vậy?

Ám Dạ ở trong lòng hỏi chính mình như vậy, nhưng lại không tìm được đáp án.

"Vậy lần sau dẫn ngươi đi chỗ khác cướp a!" Ám Dạ cười, cười đến rất vui vẻ.

"Tốt, lần sau đánh cướp tiền trang thì như thế nào? Cái này hơn quá một chút nhỉ."

Tiền trang ở cổ đại thì tương đương với ngân hàng ở thế kỷ 21 rồi, nếu không được cướp ngân hàng trong mộng, vậy thì đi cướp tiền trang cũng không tồi, mà ở cổ đại thiết bị bảo vệ cũng không có như ở thế kỷ 21.

"Khẩu vị không nhỏ nha." Ám Dạ nghe Tiểu Thiên đề nghị như vậy nở nụ cười, thật hy vọng người này có thể mỗi ngày đều thật vui vẻ như vậy, nếu như mang nàng đi cướp thật lại có thể để cho nàng vui vẻ như vậy, vậy hắn cũng nguyện ý mỗi ngày phụng bồi nàng đi ra ngoài mà cướp, coi như là giật tiền trang, vậy cũng được!

Trong lòng Ám Dạ đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Mỗi khi thấy nàng một mình ngơ ngác ngồi trên tảng đá lớn ngẩn người, khóe mắt mang theo nhàn nhạt khổ sở, trong lòng hắn sẽ không khỏi đau đớn, trong lòng mang theo nặng nề.

"Uy, tước hiệu người dân đặt cho ngươi thật là khốc, tên gì, thần tiên đại hiệp đúng không?" Tiểu Thiên đột nhiên có tâm tư giễu cợt Ám Dạ .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.