"Thiếu gia. . . . . ." trong mắt Phúc Quý
cũng lộ ra nụ cười duy nhất trong mấy ngày nay.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn nắm khối lục tùng thạch này trong
tay, Phúc Quý cũng biết lai lich khối ngọc này. Khối ngọc này là tiên hoàng
trước khi chết đã đưa cho hoàng thượng, nghe nói lục tùng thạch này có linh
tính, có thể bảo vệ cho người sở hữu một đời bình an.
Lúc ấy, hoàng thượng sai người đem tên Hoàng hậu nương
nương cùng ngày sinh tháng đẻ toàn bộ khắc vào khối tùng thạch này, tặng nó
cho Hoàng hậu nương nương.
Mới vừa rồi hắn cũng nhìn thấy chữ trên tùng thạch, ba
chữ "Niếp Tiểu Thiên" đột nhiên đập vào mắt, coi như trên cõi đời này
thật sự còn có viên lục tùng thạch thứ hai, cũng sẽ không có viên thứ hai có
khắc ba chữ "Niếp Tiểu Thiên"!
Khối ngọc này, nếu không phải của nương nương, còn có
thể là của ai?
Ông trời mở mắt, rốt cục mở mắt! Tìm lâu như vậy, rốt
cục cũng để cho hoàng thượng tìm được Hoàng hậu nương nương .
"Uy, ngươi làm gì? Mau đưa ngọc trả lại cho
ta!" Thấy tùng thạch bị Hoàng Phủ Tấn đột nhiên cướp đi, vị Trương huynh
kia nổi giận, nắm áo bào Hoàng Phủ Tấn, bộ dạng muốn đánh nhau.
Mà Hoàng Phủ Tấn bởi vì quá mức hưng phấn, ngay cả
phản ứng cũng tiết kiệm.
"Ngươi lớn mật, dám vô lễ đối với thiếu gia của
chúng ta!" Phúc Quý tức giận, hoàng thượng đại khái là đã quá mức cao
hứng, bị người vô lễ như vậy nắm lấyáo, trong mắt của hắn lại vẫn mang
theo ý cười.
"Thiếu gia thì sao? Chọc vào lão tử, cùng nhau đi
tới trong nha môn đi!" Trương huynh là một người rất ghét cái ác, hắn
không ưa nhất những người có tiền. Trong mắt hắn, người có tiền đều là làm giàu
bất nhân, nhi tử người có tiền đều là con nhà giàu. Cho nên, hắn vừa nhìn thấy
Hoàng Phủ Tấn mặc đồ đắt tiền như vậy, hắn liền chủ quan đem Hoàng Phủ Tấn
xếp loại con nhà giàu cùng một với loại người kia.
"Dẫn ta đi gặp tri phủ của các ngươi!" Sơ
qua, Hoàng Phủ Tấn gỡ tay Trương huynh ra, đưa mắt, lạnh lùng mở miệng nói,
khẩu khí của hắn như vậy, mang theo vài phần ra lệnh.
"Muốn gặp đại nhân của chúng ta? Đại nhân của
chúng ta cũng không rảnh rỗi!"
"Dẫn ta đi gặp tri phủ các ngươi!" Hoàng Phủ
Tấn lại một lần nữa lặp lại những lời này, nghe ra, trong lời nói của hắn mang
theo vài phần không nhịn được, ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta không rét
mà run, khí vương giả bẩm sinh giữa hai lông mày kia làm cho người ta không tự
chủ được rút cổ về, không dám nói câu nào quá đáng hay không vâng lời.
Mà vị Trương huynh kia cũng bị vẻ mặt như thế của
Hoàng Phủ Tấn hù dọa ngây ngẩn cả người, chỉ có đàng hoàng từ chỗ ngồi đi
ra ngoài, "Đi theo ta đi!"