"Ngươi.............Các
ngươi..............." Mắt thấy một đám quan quân vây quanh, Tiểu Thiên
khẩn trương không biết phải làm sao, nàng không biết nên như thế nào để cứu Ám
Dạ, Ám Dạ bị quan binh dũng mãnh vây quanh một vòng, tiếng đánh nhau đinh tai
nhức óc không ngừng truyền đến bên tai của nàng, trong mắt của nàng mang theo
vẻ khẩn trương cùng tuyệt vọng.
"Hoàng Phủ Tấn, thả Ám Dạ ra!". Tiểu
thiên cầm kiếm hướng ngực hắn chỉ, chỉ cần nàng đi lên trước dùng lực, nàng có
thể khiến cho Hoàng Phủ Tấn bị thương ngay dưới kiếm của nàng. Nhưng mà, chỉ có
trong lòng nàng hiểu cho dù nàng nắm thanh kiếm này, luôn miệng nói những câu
tuyệt tình, nhưng là nàng đối với hắn thực hạ thủ không được.
Hoàng Phủ Tấn giương mắt nhìn về phía nàng, vô
vị lắc đầu một cái, "Cùng trẫm hồi cung!"
"Không thể nào!" Nước mắt lại một lần
nữa đã tuôn ra nơi hốc mắt, "Không thể nào, ta đây đời này cũng không thể
hồi cung với ngươi!"
"Thiên Thiên...................."
"Hoàng Phủ Tấn ngươi nói rất đúng, ngươi là
hoàng đế, bên cạnh có bao nhiêu nữ nhân đều là chuyện bình thường, ta không hi
vọng xa vời ngươi vì ta bỏ lục cung, mà ta...................cũng không muốn
dành cả đời để làm nữ nhân phiền toái của ngươi!!! "Những lời này của Tiểu
Thiên gần như là hướng về phía Hoàng Phủ Tấn mà hô lên. Nàng rõ ràng phải nhớ,
hắn đã nói qua nàng là nữ nhân phiền toái, hắn nói qua nàng khiến cho hắn có
nhiều mệt mỏi.
"Thiên Thiên...................."
"Ba nghìn độc sủng, lục cung độc yêu, ha
ha~~~" đau lòng nhìn về phía bầu trời đêm thâm thúy, tiếng cười của Tiểu
Thiên mang theo châm chọc cùng thống khổ vang dội phía chân trời, sơ qua, mặt
nàng đầy nước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nghẹn ngào thanh âm nói.
"Thấy được sao, ta đây đã từng là cỡ nào mà
tin tưởng, để cho ngươi cười đã phải không?"
"Không phải vậy, Thiên Thiên, không phải
vậy.............." Hoàng Phủ Tấn rất muốn giải thích, nhưng là hắn thật
không biết nên giải thích như thế nào. Ngày đó hắn nói một số lời nói, ngày đó
tất cả, đều là hậu quả hắn đã vội vàng. Hôm nay Thiên Thiên đối với hắn như
vậy, cũng là đáng đời hắn.
"Cả đời này chỉ dắt tay của ta?" Thanh
âm của Tiểu Thiên lại một lần nữa cắt đứt lời nói của hắn, mỗi một câu cũng
mang theo sự vô tình tố cáo, "Hoàng thượng, ta thật sự rất bội phục ngài
có năng lực diễn trò, nói thật, ta lúc ấy cũng đã tin những lời này của
ngài."
"Thiên Thiên.............."Lời của
Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn tâm co với nhau, mỗi một câu của nàng cũng là
tố cáo hắn, giống như vài cái đao nhọn cùng nhau đâm vào tim hắn, để cho hắn dù
muốn nói chuyện, làm thế nào cũng không mở miệng được.