"Ách........." chợt, bụng dưới Tiểu
Thiên hung hăng nhói một cái, dưới thân thể ý thức khom xuống, nàng che bụng
dưới, bởi vì trong bụng truyền tới từng trận đau nhức mà đau đến nhíu mày, thân
thể cũng không đứng thể đứng lên. Sử dụng kiếm chống xuống mặt đất, dưới chân
của nàng có chút không yên, mà bộ dạng này của nàng trông rất thống khổ, làm
cho Hoàng Phủ Tấn cả trái tim cũng nhói lên. Bước nhanh về phía trước, vây
quanh nàng, thân thể hắn cũng theo đó ngồi xổm xuống, trong mắt khó nén vẻ khẩn
trương, "Thế nào, Thiên Thiên? Nàng làm sao vậy?"
"Ta...........ta không sao!" Cắn chặt
môi dưới, nàng đem Hoàng Phủ Tấn hung hăng đẩy ra, dưới chân không yên vẫn sử
dụng kiếm chống mặt đất, hai mắt nàng lãnh mạc ngăn lại Hoàng Phủ Tấn một bước
đi về phía trước.
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi nghe rõ cho ta, cả
đời này ta cũng sẽ không dây dưa, không quấn lấy ngươi nữa." Trong mắt của
nàng mang theo cái nhìn không tha thứ cùng lạnh lẽo, nhưng vẻ đau lòng trong
ánh mắt kia lại làm đau nhói tâm Hoàng Phủ Tấn.
"Còn có............" Nghĩ đến câu nói
trước kia, đau đớn trong mắt Tiểu Thiên càng thêm mãnh liệt, nhưng ánh nhìn
lạnh như băng kia ngay cả Hoàng Phủ Tấn, cũng không dám tiến lên nữa bước.
"Có một câu ta muốn nói với ngươi, từ nay về sau, cho dù ta phơi thây nơi
hoang dã, cũng sẽ không nương nhờ bên cạnh hoàng thượng ngài." Nói đến
đây, nàng châm chọc nở nụ cười, dưới chân lần nữa không vững lảo đảo vài bước.
"Thiên Thiên..........." Hoàng Phủ Tấn
muốn bước lên trước đỡ lấy nàng, lại bị nàng một lần nữa quát bảo dừng lại,
"Đừng có đụng vào ta!" Bụng nàng đau đớn càng ngày càng kịch liệt,
đau đến mức cả người lại một lần nữa khom xuống dưới.
"Thiên Thiên, nàng giận trẫm cũng không
sao, nàng mau nói cho trẫm biết nàng rốt cuộc bị làm sao?" Hoàng Phủ Tấn
tiến lên ôm nàng, nhìn thân thể nàng khó chiu như thế, tim của hắn so với nàng
còn đau hơn.
"Ám Dạ................" Không để ý tới
Hoàng Phủ Tấn, nàng giùng giằng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn muốn đi ra. Nhưng
lại không có một chút khí lực nào, nàng chỉ vào đội quan binh dũng mãnh đang
vây quanh kia mà không nhận ra được Ám Dạ, ròi lại nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn,
mở miệng nói."Ám Dạ..........thả...........thả Ám Dạ."
"Thiên Thiên, trẫm đáp ứng nàng, nhất định
thả hắn, nàng đừng khẩn trương được không, nàng mau nói cho trẫm thân thể nàng
sao rồi? Có phải hay không độc trên người lại phát tác, nàng mau nói cho trẫm
a, Thiên Thiên!" Gấp đến độ mù quáng, Hoàng Phủ Tấn khó nén đau lòng trong
mắt.
"Hoàng Phủ Tấn, tên ngu ngốc này, Thiên Thiên
nàng đang mang thai!" Trong khi hoảng loạn, Ám Dạ làm thế nào cũng không
thể từ trong đội quan binh dũng mãnh mà thoát thân ra, trong lòng âm thầm khổ
não, không hổ là Hoàng Phủ Tấn nuôi binh, quả nhiên khó mà đối phó. Hắn rất
muốn phân thân đến chổ Tiểu Thiên xem một chút, nhưng làm gì cũng đều bị đám
quan binh dũng mãnh quấn lấy, dù thế nào cũng không thể đi ra được. Dưới tình
thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là đối với Hoàng Phủ Tấn hô lên, hắn
biết, hiện tại chỉ có Hoàng Phủ Tấn mới có thể chế trụ được đám quan binh dũng
mãnh này!.