Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên cũng chưa từng dừng
ngựa lại, gần như là một đường muốn bay nhanh hồi kinh. May mắn chính là, dọc
theo con đường này cũng không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Chẳng qua là
nàng cỡi ngựa suốt lộ trình vài trăm dặm, dọc theo đường đi ngựa
không ngừng tung vó, khiến cho thân thể đang mang bầu của nàng có
chút mệt mỏi.
Nửa tháng, mặc dù chỉ là nửa tháng, nàng lại giống như
là xa cách nhiều thế kỷ. Hiện tại nàng mới phát hiện, thì ra là trong lòng mình
khát vọng muốn gặp được Tấn là to lớn như thế, nhìn thấy nam nhân
lòng nàng vẫn ngày nhớ đêm mong!
Mắt thấy cửa cung cách mình càng ngày càng gần, trong
mắt Tiểu Thiên thoáng qua nụ cười mong đợi. Mấy ngày liên
tiếp tưởng nhớ, vào lúc này hóa thành kích động, nước mắt đã tuôn
ra ngoài vành mắt của nàng, theo gió phiêu tán ở trong không khí.
"Tấn, ta đã trở về!" Thanh âm của Tiểu Thiên
mang theo nghẹn ngào, tiếng vó ngựa càng thêm dồn dập.
Cửa cung ——
"Hoàng. . . . . . Hoàng hậu nương nương!"
Bọn thị vệ thấy Tiểu Thiên thì cả kinh sửng sờ, quên mất cả hành lễ.
Trời. . . . . . Trời ạ, thật sự là Hoàng hậu nương
nương sao? Đại cứu tinh đã tới sao?
Trong khoảng thời gian này, hoàng thượng luôn âm trầm,
khiến cho cả triều đình từ trên dưới tinh thần ai cũng căng như dây đàn. Trong
lòng của mỗi người đều hiểu hoàng thượng tại sao mà biến thành như vậy, tất cả
đều là bởi vì Hoàng hậu nương nương biến mất đã hơn một tháng.
Tiểu Thiên lập tức tiến đến ngay, đem ngựa đưa
tới trong tay thị vệ, "Phiền các ngươi giúp ta chiếu cố tốt con ngựa
này." Bỏ lại những lời này, nàng bước nhanh vào cửa cung, hướng ngự thư
phòng thật nhanh mà chạy tới, nhìn lên trời, tên kia chắc sẽ ở Ngự thư phòng
duyệt tấu chương rồi.
Bên ngoài cửa cung cách đó không xa, một vị thiếu
niên áo trắng tuấn mỹ đang ngồi trên lưng ngựa cao lớn, trong mắt của
hắn mang theo nhàn nhạt luyến tiếc cùng sự chúc phúc, "Thiên Thiên, ngươi
nhất định phải hạnh phúc!"
Nhìn cửa cung nơi thân ảnh Tiểu Thiên biến mất, thiếu
niên nhẹ giọng mở miệng nói.
Thiếu niên này không phải là ai khác, chính là Ám
Dạ, dọc theo đường đi vẫn âm thầm bảo vệ Tiểu Thiên.
Chuyển lại đầu ngựa, kéo chặt dây cương, "Giá
——"
Bên ngoài cửa cung, theo tiếng ngựa hí một
tiếng cao vút , Ám Dạ biến mất trong làn bụi đất tung bay!
Tiểu Thiên chạy thẳng dọc theo đường đi tới ngự thư
phòng, tốc độ dưới chân nàng rất nhanh, đi đường suốt
đêm mệt mỏi không có chút ảnh hưởng nào đến nàng.
Hiện tại, tồn tại trong đầu nàng đều
là ánh mắt tuyệt vọng cùng thống khổ của Hoàng Phủ
Tấn lúc rời đi.