Khi ngang qua ngự hoa viên, Tiểu Thiên đụng phải một
người.
"Thiên. . . . . . Thiên Thiên!" Nhìn thấy
Tiểu Thiên thì sợ hãi kêu lên tiếng, thanh âm của nàng khiến Tiểu Thiên nghe
được chuyển từ không dám tin rồi lại đổi sang hưng phấn cùng kích động.
Giương mắt, nhìn thấy người trước mặt, Tiểu Thiên ngây
ngẩn cả người, "Lạc. . . . . . Lạc Thủy." Vẻ mặt Tiểu Thiên không
được tự nhiên kêu lên.
Nắm lấy hai tay Tiểu Thiên, ánh mắt Lạc Thủy lóe
lên sự kích động: "Thiên Thiên, thật tốt quá, ngươi đã trở lại, ngươi có
biết hay không, mấy ngày nay hoàng thượng ngài rất khó chịu, ngài ấy. . . . .
." Nói đến đây, Lạc Thủy như ý thức được điều gì đó chợt ngừng lại.
Trong mắt của nàng mang theo chút áy náy, "Thật
xin lỗi, Thiên Thiên, thật ra thì ngày đó ở trong lương đình, hoàng thượng,
ngài ấy. . . . . ."
"Lạc Thủy!" Tiểu Thiên cắt đứt lời của Lạc
Thủy..., khóe miệng nàng nâng lên biểu lộ một nụ cười, "Ngươi không làm gì
sai nên ta không muốn nhận lời xin lỗi."
"Thiên Thiên, thật ra thì ngày đó. . . . .
."
"Được rồi, Lạc Thủy ngốc ngếch, chuyện ngày đó ta
biết." Trong mắt Tiểu Thiên biểu lộ ánh cười, coi như nàng không biết
ngày đó Hoàng Phủ Tấn đối với Lạc Thủy nói những lời dối lòng, nàng cũng không
có lý do trách Lạc Thủy, từ đầu tới đuôi, Lạc Thủy vẫn đè nén tình cảm của nàng
với hoàng đế, cho dù ở dưới tình huống như vậy, Lạc Thủy vẫn
muốn vì nàng mà tát hắn một cái, tất cả chúng ta đều nhớ. Nàng biết,
Lạc Thủy là một bạn rất thân lại rất tốt bụng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không
giận Lạc Thủy mà bắt nàng phải xin lỗi.
"Thiên. . . . . . Thiên Thiên." Nụ cười trên
mặt cùng lời nói của Tiểu Thiên khiến Lạc Thủy hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó,
nàng lại hưng phấn nhảy lên, làm cho Tiểu Thiên không biết được cái dáng vẻ
trầm mặc trước đó của Lạc Thủy là thật hay là mơ nữa, "Thật tốt quá, Thiên
Thiên, ngươi biết là tốt, ngươi lần này trở về, hoàng thượng hắn cũng sẽ không
thống khổ như vậy rồi, Thiên Thiên. . . . . ." Nói đến đây, Lạc Thủy hốc
mắt đã hơi phiếm hồng, "Trong khoảng thời gian này hoàng thượng thật không
tốt."
Những lời này của Lạc Thủy khiến cho Tiểu Thiên lại
thêm một lần nữa căng thẳng, một chút đau lòng thoáng hiện lên trong mắt nàng.
"Lạc Thủy, ta. . . . . . Ta đi xem Tấn một
chút."
"Được, được, ngươi nhanh đi, hoàng thượng nhìn
thấy ngươi, bệnh sẽ thuyên giảm." Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Lạc Thủy
càng thêm cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên.