Sau khi nói lời tạm biệt với Lạc Thủy, Tiểu Thiên chạy
thẳng tới ngự thư phòng, nhưng vừa tới cửa ngự thư phòng, nàng lại ngừng lại
không dám đi vào.
Nàng không biết ngày đó khi mình đuổi Hoàng Phủ Tấn
đi, hắn có trách nàng hay không, có tức giận nàng hay không, có. . . . . . Có
đuổi nàng đi hay không.
Lưỡng lự, nàng chậm rãi hướng tới cửa ngự thư phòng,
làm thế nào cũng không động dậy nổi, nàng sợ Hoàng Phủ Tấn sẽ đuổi nàng đi,
nàng còn nhớ ngày đó mình vô tình nói với hắn giữa bọn họ đã kết thúc, ánh mắt
hắn đã đau khổ tuyệt vọng ra sao, hắn bỏ qua sự tự ái của bản than mà cầu xin
nàng.
Nhìn ngưỡng cửa không quá cao, tại sao nàng lại không
dám nhấc chân bước vào.
"Hoàng thượng." Bên trong truyền đến tiếng
của Phúc Quý, thấy được trong lời nói có vài phần lưỡng lự.
"Cái. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Chuyện
gì?" Che miệng, Hoàng Phủ Tấn khó khăn ho khan, trong khoảng thời gian
này, hắn đã sớm quen với điều này.
Điều này truyền đến tai Tiểu Thiên khiến cả trái tim Tiểu
Thiên nhói lên.
"Ngài đã một thời gian thật dài không có vào hậu
cung ." Phúc Quý cau mày mở miệng nói.
"Ừ." Biết ý tứ trong lời nói của Phúc Quý,
Hoàng Phủ Tấn không nói thêm gì, lại một trận tiếng ho khan nữa, khiến tâm
Tiểu Thiên càng thắt chặt.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Phúc Quý
còn muốn nói điều gì, nhưng hắn cũng hiểu nỗi khổ trong lòng hoàng thượng, hắn
không muốn làm khó hoàng thượng. Hắn hiểu, nhưng cả triều, những đại thần kia
không hiểu, hoàng thượng không vào hậu cung, trong cung đã sớm náo loạn, đại
thần làm sao có thể không biết chuyện, hoàng thượng nếu là vì hoàng hậu nương
nương mà cả đời không vào hậu cung..., giang sơn Kim Lăng lớn như thế ai sẽ
thừa kế, thật ra thì các đại thần nghĩ như vậy cũng không phải là không có đạo
lý, nhưng hoàng thượng lại không muốn, trong lòng hoàng thượng chỉ có hoàng hậu
nương nương, nên hắn không thể cùng nữ nhân khác chung giường được.
Đây chính là điều bất đắc dĩ của hoàng đế, ai cũng
muốn hoàng đế, nhưng thật ra thì bọn họ đều chưa từng nghĩ tới, hoàng đế chính
là người không có tự do nhất trên thế giới này.
"Khụ khụ. . . . . ." Tiếng ho khan vẫn
như cũ kéo dài, "Còn. . . . . . Còn có chuyện gì? Khụ khụ. . . . . ."