Cảm giác được mình đang được Hoàng Phủ Tấn chậm rãi
buông lỏng ra, nàng giương mắt, thấy được ánh mắt không dám tin của Hoàng Phủ
Tấn, "Thiên Thiên, nàng. . . . . . Nàng thật sự trở lại?"
"Ừ, ta đã trở về, Tấn, ta đã trở về." Đau lòng
vươn tay, nàng vuốt gương mặt gầy gò lại thêm tiều tụy của Hoàng Phủ
Tấn, trong mắt của nàng thoáng qua sự tự trách.
" Nàng. . . . . . Ngươi sẽ không đi nữa sao? Sẽ
không sẽ rời ta mà đi sao?" Hoàng Phủ Tấn đưa tay, cầm lấy bàn tay nhỏ bé
của nàng thật chặt, khi hắn hỏi những lời này, khóe mắt thoáng qua sự sợ hãi
rằng nàng sẽ lại biến mất.
"Ừ, sẽ không, không bao giờ rời xa nữa!"
Tiểu Thiên lại một lần nữa ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, tự trách, áy náy, còn có đau
lòng, nước mắt của nàng lần nữa lại trào ra khỏi hốc mắt, "Thật xin lỗi,
Tấn, đều là ta đần độn, ta ngu ngốc, ta cái gì cũng không biết liền đem chàng
đuổi đi, 555~~ thật xin lỗi, Tấn, thật xin lỗi ~~~"
Nàng cuối cùng nhớ ra ngày đó nàng hôn mê, lúc khi
tỉnh lại, tại sao đột nhiên có một cảm giác đau lòng quanh quẩn quanh trái tim.
Đó là vì khi ở trong động nàng đã nghe được Tấn nói với Dạ nói câu nói kia.
“Ta muốn Thiên Thiên hoàn toàn bình yên vô sự, bất kể
ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể cứu nàng, ngươi cũng không cần để ý
đến ta!”
Lúc ấy, mặc dù là nàng là hôn mê, nhưng câu nói này
lại để cho nàng nghe được rõ ràng. Chính là hắn đã ngu ngốc, hoàn toàn không để
ý đến mình, giúp nàng giải độc, bất kể ở tình huống gì, hắn đều nghĩ
đến nàng, hắn lại còn làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của hắn mà không
suy tính trước sau. Chính là hắn đã ngu ngốc, yêu nàng như mạng mình, bị
nàng vô tình đuổi đi còn một lòng chỉ yêu nàng.
Hắn thật là tên đại ngu ngốc nhất trên thiên hạ! Nước
mắt Tiểu Thiên chảy tràn nhiều thêm.
Mỗi lần vừa nghĩ tới nàng đã vô tình với hắn, kiên
quyết đuổi hắn đi, hắn lại không có chút oán hận nào nàng, thậm chí khi hắn
buông tay nàng, hắn nói, chỉ cần nàng vui vẻ, cái gì cũng không quan trọng.
Nhưng nàng lại làm cho hắn chịu đựng đau đớn lâu như
vậy.
Hắn yêu thương nàng như vậy, cả đời này nàng có thể
hồi đáp hắn sao?
Nhìn Tiểu Thiên khóc đến thương tâm trong lòng hắn,
nàng tự trách bản thân, nàng khóc đến mức làm ướt hết áo hắn cũng đã khiến cho
hắn phải đau lòng mà tâm đau nhói.