Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng trách nàng, là hắn
chưa nói với nàng, là hắn làm thương tổn nàng trước, nàng không hề biết điều gì
cả nên nàng tức giận đối với hắn cũng là phải, hắn không có lý do gì trách
nàng.
Hiện tại, Thiên Thiên rốt cục cũng trở về bên cạnh
hắn, chân chính trở lại, hắn sao lại trách nàng được cơ chứ!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia nhu tình,
khóe miệng rốt cục giương lên phát ra nụ cười từ trong tâm trong suốt nửa tháng
qua, mang theo chút cảm kích, hắn cảm tạ ông trời, cuối cùng đã đem Thiên
Thiên đưa về bên cạnh hắn, hắn không cầu cái gì, chỉ cầu Thiên Thiên cả đời này
không bao giờ xảy ra chuyện gì nữa, không bao giờ nữa rời khỏi hắn nữa.
Nghĩ tới đây, hắn ôm Tiểu Thiên chặt thêm một chút.
"Tấn, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên còn trách cứ mình.
"Thật sự là trẫm không tốt, sao có thể trách
nàng, đều là ta tự chủ trương, khiến nàng giận là phải, ngoan, nàng đừng tự
trách, không phải là lỗi của nàng." Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng vỗ lưng của
nàng, cố gắng trấn an tâm tình của nàng.
Khi cảm giác trong người cảm thấy bình ổn hơn, ánh mắt
Hoàng Phủ Tấn lộ ra vẻ cưng chiều nhìn Tiểu Thiên, nhẹ giọng nói: "Thiên
Thiên, lần này nàng không được rời ta mà bỏ đi nữa, biết không? Nếu không kể cả
nàng đi tới chân trời, ta cũng sẽ đem nàng kéo trở lại, mãi mãi đem nàng đặt
bên người."
Khẩu khí mặc dù mang theo vài phần bá đạo, nhưng vẫn
như cũ khó nén thâm tình.
Nghe giọng nói bá đạo của Hoàng Phủ Tấn mà không thiếu
đi thâm tình, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ lóe sáng, nàng nhìn
Hoàng Phủ Tấn, nghiêm túc lắc đầu một cái, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào,
"Không đi, không bao giờ đi, nếu như chàng chê ta phiền toái muốn đuổi ta
đi, ta cũng cứ không đi, ta muốn cả đời bám lấy chàng, chàng cần phải chuẩn bị,
Niếp Tiểu Thiên ta chuẩn bị quấn lấy chàng cả đời, nghe rõ ràng, không phải là
một ngày, là cả đời!" Vừa nói, hai tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, ngả người vào
ngực hắn, ôm thật chặt .
Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn biểu lộ nụ cười cưng chiều,
vòng qua bả vai của nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, "Tốt, ta đã sớm chuẩn
bị xong, để cho Thiên Thiên cả đời quấn lấy ta, nếu như cả đời còn chưa đủ...,
còn có đời sau, kiếp sau nữa, đời sau sau nữa, kiếp sau sau nữa. . . . .
." Hoàng Phủ Tấn học cách nói của Tiểu Thiên lúc mà nàng nguyền rủa hắn.