“Đem vẻ tươi cuời của ngươi thu hồi đi.” Hoàng Phủ Tấn
lạnh lùng liếc mắt nhìn kẻ bên cạnh vì cười mà đã muốn đánh mất hình tượng tể
tướng Đoạn Ngự vốn có thường ngày, vung tay áo, tức giận bước ra khỏi Tầm Hoan
lâu.
“Uy, Tấn, không cần đi nhanh như vậy a, từ từ chờ ta a.”
Đoạn Ngự đuổi theo phía sau Hoàng Phủ Tấn.
Lửa giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn thực làm cho Đoạn Ngự
khó nhịn cười, bao lâu rồi hắn đã không được nhìn thấy băng lãnh hoàng đế vì
một ngưòi mà tức giận? Vẫn là một nữ nhân, nữ nhân của hắn.
Hoàng Phủ Tấn không để ý đến tiếng kêu của Đoạn Ngự ở
phía sau, trong đầu óc hắn lúc này chỉ có duy nhất vẻ mặt tự mãn của Tiểu
Thiên.
Niếp Tiểu Thiên, thực là khôn ngoan, muốn trẫm thay
ngươi trả tiền phải không? Được, trẫm thay ngươi trả tiền, muốn ăn hết hầu bao
của trẫm. Hai vạn hai, trẫm xem ngươi tiêu thụ như thế nào.
Cắn chặt răng, Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng bước về phía
hoàng cung.
Dựa theo sự phân phó của Tiểu Thiên, Đoá Nhi quả nhiên
thành công từ chỗ Thái Hoàng Thái Hậu lấy ra hai vạn lượng bạc, vừa muốn ra cửa
cung, liền nghênh diện ngay Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự đang trở về.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng!” Đoá nhi sợ tới mức
quỳ xuống, có lẽ là bởi vì chột dạ, thân thể của nàng sợ tới mức run rẩy, “Nô.
. . . . . Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!”
“Nhanh như vậy muốn ra cung là để đưa tiền cho thiếu
gia nhà ngươi bao kĩ nữ sao?” Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn Đoá nhi đang sợ tới
mức cả người phát run, lạnh lùng mở miệng nói, độ ấm chung quanh đột nhiên giảm
xuống.
Đoá nhi nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, lại sợ tới mức
sắc mặt tái nhợt, thân mình mềm nhũn, dập đầu, “Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ
đáng chết, nô tỳ. . . . . .”
“Đáng chết?” Mày rậm Hoàng Phủ Tấn khẽ nhăn, khẩu khí
lạnh như băng như trước khiến cho người ta run rẩy, “Ngươi không nên chết,
ngươi chết , ai sẽ mang tiền cho thiếu gia nhà ngươi.”
“Hoàng Thượng, nô. . . . . . Nô tỳ, nô tỳ. . . . . .”
Đoá nhi trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu thư này cũng thật là không hay ho, tại
sao vừa ra khỏi cung đã liền bị hoàng thượng biết rồi, chẳng lẽ trong lúc đó
Hoàng Thượng đã ở đấy sao? Nói như vậy, nàng cùng tiểu thư nói chuyện trong lúc
đó, Hoàng Thượng có thể đã. . . . . . Đã nghe thấy toàn bộ được hay không?
Xong rồi, thực sự xong cả rồi. 555~~~ tiểu thư, nô tỳ
bị người hại chết rồi.
Chỉ thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng, giận dữ
hét: “Người đâu tới đây, đem tiện tì này đánh một trăm trượng cho trẫm!”