“Tấn. . . . . .” Đoạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Tấn hạ
lệnh như vậy, khẽ giương mắt nhìn hắn.
“Ngự, ngươi chẳng lẽ còn muốn vì này tiện tì cầu tình
sao ? Hôm nay Trẫm sẽ giết gà dọa khỉ!” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng, “Kéo
xuống!”
“Dạ, Hoàng Thượng!” Nhận được mệnh lệnh của Hoàng Phủ
Tấn, bọn thị vệ một bên tiến lên, đem Đoá nhi kéo xuống, mà Đoá nhi sớm đã sợ
tới mức ngay cả cầu xin cũng đã quên, thẳng cho đến khi một côn lại một côn đập
lên mông nàng , nàng mới đau đến mức tinh thần trở nên thanh tỉnh.
Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, hướng
ngự thư phòng bỏ đi.
Đoạn Ngự tựa vào cửa ngự thư phòng cửa, nhìn sắc mặt
âm trầm của Hoàng Phủ Tấn, hắn âm thầm vì hoàng hậu nương nương đang ở Tầm Hoan
lâu “Phiêu kĩ” mà khẽ đổ mồ hôi lạnh.
Xem ra lần này Tấn thực sự vô cùng tức giận . Đoạn Ngự
đã sớm nhìn ra điểm này.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn vung bút lông, trên thánh chỉ
viết nhanh mấy chữ, đem thánh chỉ ném vào thái giám đang đứng bên người, “Mang
theo 2 vạn lượng bạc, đi Tầm Hoan lâu tuyên chỉ!”
“Dạ, Hoàng Thượng!” Phúc Quý nhặt thánh chỉ rơi trên
mặt đất, vội vàng chạy ra ngoài.
Thảm , Hoàng Thượng giận dữ, lần này thực thảm.
“Tấn, ngươi muốn làm cái gì với hoàng hậu nương
nương?” Đoạn Ngự lo lắng mở miệng hỏi.
“Như thế nào, ngươi đau lòng vì dâm phụ kia?” Hoàng
Phủ Tấn khẽ nhếch mi, nhìn Đoạn Ngự, thấy trong lời nói của hắn mang theo vài phần
lo lắng làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận một cách khó hiểu.
Lời nói của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Đoạn Ngự nhăn mặt,
trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm. Kỳ quái, vì sao trong khẩu khí của Tấn
lại mang một chút dấm chua a.
Di? Cái này tựa hồ thực đáng để chơi đùa.
Khoé miệng Đoạn Ngự giơ lên một mạt độ cung, lại làm
cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy một trận chột dạ, “Đem vẻ tươi cưòi của ngươi thu
hồi cho trẫm!”
Lại là câu này! Đoạn Ngự không tình nguyện ở trong
lòng bỏ thêm một câu.
Tầm Hoan lâu ——
Mộng Yên các ( phòng của Như Mộng )
“Công tử thỉnh dùng trà.” Như Mộng ngồi ở trứơc mặt
Tiểu Thiên, dịu dàng hướng Tiểu Thiên rót một chén trà, động tác tao nhã kia
thật khiến cho người ta khó có thể đem nàng cùng hạng nữ tử thanh lâu xếp cùng
một chỗ, ngược lại có cái gì đó giống như một tiểu thư khuê các.
Tiểu Thiên nhìn Như Mộng ngồi ở trước mặt, ở trong
lòng âm thầm thở dài: Quả nhiên là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, cái
danh hiệu hoa khôi xem ra còn chưa xứng tầm với nàng.