Bóng đêm đen như váng mực loang từ chân trời tràn tới, tuyết vẫn rơi như cũ, chỉ là rơi trong bóng nên dường như cũng mang một màu đen.
Theo thông lệ, sau khi sĩ tử trúng tiến sĩ, Hoàng thượng sẽ đích thân mở tiệc chiêu đãi họ.
Bọn người Lăng Trụ không chờ được Vinh Lộc quay về cùng ăn cơm, nên đã
ăn trước, người một nhà ngồi quây quần bên lò sưởi mà ngày thường hiếm
khi được đốt cháy, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi Vinh Lộc trở về.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một hình dáng thon dài rắn rỏi từ trong gió tuyết xuất hiện trước mắt mọi người.
Gió rít mang theo sương tuyết ập vào, thổi tắt ánh sáng trong căn phòng,
chỉ còn ngọn lửa từ lò sưởi chập chờn lúc sáng lức tối, thỉnh thoảng nổ
ra vài tiếng lách tách của than củi.
Mượn chút ánh sáng này có
thể nhìn thấy người đến là một nam tử anh tuấn, đối mắt của hắn sáng như mặc ngọc thượng đỉnh, cho dù ở trong bóng đêm vẫn lấp lánh tinh quang,
như sao trên trời, hắn chính là trưởng tử của Nữu Hỗ Lộc gia – Nữu Hỗ
Lộc Vinh Lộc.
“A mã, ngạch nương!” Cùng với giọng nói nghẹn
nghèo, Vinh Lộc quỳ gối xuống trước mặt phu thê Lăng Trụ, dập đầu thật
mạnh: “Nhi tử đã phụ kỳ vọng của a mã ngạch nương, chỉ đạt nhị giáp đệ
thất, xin phụ mẫu trách phạt.”
Cho đến hôm nay, Vinh Lộc luôn tự
tin vào tài năng học vấn của mình và tin rằng bằng tài học đó, với thành tích xếp thứ nhì ở kỳ thi hội, cho dù không đậu trạng nguyên thì cũng
nằm trong nhất giáp. Ai ngờ khi có kết quả thi đình cuối cùng, hắn chỉ
xếp nhị giáp đệ thất, tuy rằng thứ tự này cũng rất cao, nhưng hắn không
thấy hài lòng.
Vinh Lộc hiểu rõ tình cảnh của gia tộc mình, càng
hiểu rõ chính mình là hy vọng duy nhất giúp gia tộc thoát khỏi quẫn
cảnh, cho nên hắn chuyên tâm đọc sách, mong một ngày có thể chấn hưng
gia tộc, song rốt cuộc hiện tại vẫn là kém cỏi…
Lăng Trụ chậm rãi đi đến trước mặt Vinh Lộc đang quỳ, bàn tay to rộng đặt lên vai Vinh
Lộc, trầm giọng nói: “Đứng lên, nam nhi Nữu Hỗ Lộc gia chúng ta không có thói quen động chút là quỳ xuống, đứng lên đi!”
“A mã người không trách con sao?” Vinh Lộc ngạc nhiên hỏi.
“Trách con? Ha ha ha…” Lăng Trụ cười to dìu Vinh Lộc đứng dậy: “Trách con
chuyện gì? Biết bao nhiêu người cả đời thi tú tài còn không đậu, chứ nói gì đến bậc tiến sĩ, con đạt thành tích này a mã vui mừng còn không kịp, sao lại trách con!”
“Đúng vậy, vừa rồi a mã con nghe nói con đậu cao trung nhị giáp, vui mừng đến mức miệng không khép lại được.” Phú
Sát thị lau khóe mắt nói.
“Nhất giáp cũng vậy, Trạng nguyên cũng
thế, chỉ là cái danh tạm thời, con đường phía trước mới là quan trọng
nhất, tiền đồ cùng vinh quang thì chính con phải ra sức thực hiện, a mã
tin tưởng ở con!” Lời động viên của Lăng Trụ giúp Vinh Lộc dấy lên tinh
thần, gằn từng chữ: “Được! Nhi tử sẽ nỗ lực ra sức thực hiện tiền đồ,
tuyệt đối không làm a mã thất vọng.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lăng Trụ vỗ lên vai của nhi tử cao hơn cả hắn, nói liền ba lần “Tốt”, dĩ nhiên
trong lòng hân hoan đến cực điểm.
“Chúc mừng đại ca!” Các người
Lăng Nhược đều tiến đến chúc mừng, không ai hiểu rõ hơn bọn họ, để có
được ngày hôm nay đại ca đã nỗ lực rất nhiều, thành quả này là điều mà
hắn nên có.
Một đêm này đối với Lăng phủ mà nói, là vui sướng hân hoan, bao nhiêu năm nay chưa từng có náo nhiệt như vậy, tất cả tất cả
đều cho họ tràn ngập hi vọng vào tương lai.
Trải qua gần mười ngày, mười ngày sau, một tờ công văn đã phá vỡ sự vui mừng của họ.
Ngày mồng chín tháng mười một, Lại Bộ đưa tới một công văn: Nhị giáp tiến sĩ Vinh Lộc được phong làm chính thất phẩm Án sát ti kinh lịch, điều về
Giang Tây, coi quản toàn bộ việc kiện tụng hành pháp ở đây.
Tin
tức này đến với cả nhà Lăng Trụ giống như sét đánh giữa trời quang,
thông thường nhất giáp gồm ba người, mười người đầu tiên trong nhị giáp
có tài hoa xuất chúng đều sẽ được chọn làm thứ cát sĩ, nhập vào Hàn Lâm
Viện nhận chức biên tu, tu soạn, tại sao Vinh Lộc không những không được chọn làm thứ cát sĩ, mà còn bị điều ra ngoài làm quan.
Tuy nói
Án sát ti kinh lịch cùng biên tu, tu soạn đều là quan thất phẩm, nhưng
trên thực tế khác nhau một trời một vực: không phải tiến sĩ thì không
vào được Hàn lâm, không ở Hàn lâm thì không vào được nội các. Thứ cát sĩ được xem là chuẩn tướng, ai trở thành thứ cát sĩ đều có cơ hội một bước lên mấy.
Nhưng nay Vinh Lộc lại bị điều ra ngoài, chẳng khác
việc bị giáng chức là mấy, muốn hắn cả đời này không có cơ hội trở mình, chưa kể Giang Tây là vùng đất có nhiều người dân chưa được khai hóa,
rất thô lỗ, không chịu sự quản chế, một khi chọc giận bọ họ, rất nhiều
khả năng bị mất mạng.
Lí do gì mà sự việc lại bất ngờ biến thành
như vậy? Lăng Trụ mặt dày đi đến văn tuyển tư của Lại Bộ để dò la, nơi
này quản lý kết quả thi khảo hạch của quan viên, lên chức giáng chức… dĩ nhiên cũng biết một chút nội tình. Cuối cùng, một vị quan ngày thường
có chút giao tình với Lăng Trụ lén nói với hắn, vốn Vinh Lộc đã có tên
trong danh sách thứ cát sĩ, nhưng vì có người khác can thiệp vào, nên
rốt cuộc bị điều ra ngoài, người này chính là Lễ Bộ Thượng Thư vừa mới
bổ nhiệm – Thạch Trọng Đức.
Thạch Trọng Đức này là muốn hủy hoại tương lai của Vinh Lộc, không cho bất cứ ai trong Lăng gia có cơ hội trở mình.
Lăng Trụ hận đến cùng cực, nhưng chẳng thể làm gì, hắn vốn không có khả năng chống lại Thạch gia, cơn tức này dù không nhịn được thì cũng phải nhịn, nếu không chỉ có thể rước đến trăm ngàn tai họa.
Vinh Lộc vốn
tưởng từ nay có thể đem tài mạo của mình phụng sự triều đình, ai ngờ
hiện thực giáng cho hắn một cái bạt tai. Kinh luân đầy bụng thì đã sao?
Tiến sĩ xuất thân thì thế nào? Chỉ một câu của người khác liền khiến
ngươi mãi mãi không thể trở mình. Nản lòng thoái chí, hắn chỉ còn biết
mượn rượu giải sầu, từ một hài tử lanh lợi biến thành một con sâu rượu,
người không ra người ma không ra ma, thật đáng buồn đáng tiếc…
Phú Sát thị vừa muốn khuyên giải Lăng Trụ, vừa không yên lòng về nhi tử, tinh thần và thể xác mệt mỏi, cuối cùng ngã bệnh.
Lăng gia – kết cục suy tàn gần như đã định!