Mùa đông năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, tuyết rơi sớm ở kinh thành, liên miên dày đặc, thoáng
cái đã vài ngày, dân chúng vì tránh gió tuyết nên đều ở trong nhà không
ra ngoài, hiếm thấy bóng người đi đường, các hàng quán bày bán cũng ít
hơn ngày thường.
Trong một sân viện nhỏ ở ngoại ô phía Nam, một
người khoảng bốn mươi tuổi mặc y phục của phụ nhân Mãn Thanh màu tím
nhạt, mặt đầy lo lắng đi qua đi lại trong sảnh, thỉnh thoảng lại liếc
mắt nhìn vào cửa viện đang đóng chặt.
“Phu nhân, nàng đừng đi nữa có được không, ta bị nàng làm cho chóng mặt luôn rồi!” Nam nhân ngồi
một bên vỗ trán, có chút bất lực nhìn bóng dáng màu tím kia.
Nữ
nhân kia nghe vậy thì chậm chân lại một chút, nhưng vẫn lo lắng bất an,
khăn nhỏ trong tay đã bị nàng xé rách, “Lão gia, người nói xem sao lâu
như vậy mà Vinh Lộc còn chưa về, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay
không? Hay là người thượng triều nghe ngóng thử xem, còn không thì tìm
đồng liêu hỏi một chút cũng được, tốt xấu gì thì người cũng là một từ tứ phẩm điển nghi, hỏi thăm một ít kết quả thi đình cũng không vấn đề gì?”
Lăng Trụ vỗ nhẹ lên chiếc trường bào hơi cũ đang mặc trên người, đứng dậy
cười khổ: “Nàng cũng biết ta chỉ là một từ tứ phẩm điển nghi, chức suông mà thôi, thực chất chẳng có dien.dan.lequydon quyền hạn gì; chưa kể lần trước không cẩn thận còn đắc tội với Thạch thị lang, hiện giờ người ở
Lễ Bộ đều né tránh, cả năm nay thận trọng đến đâu cũng đều bị đối xử hà
khắc…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Phú Sát thị liền biết mình đã
nói sai rồi, những năm gần đây, tình cảnh của Lăng Trụ ở trong triều ra
sao nàng là người hiểu rõ nhất, có thể nói là rất gian nan. Vị Thạch thị lang kia không chỉ hà khắc với quan viên không được lòng hắn, mà còn
thay đổi cả phương pháp, chỉ cần để hắn bắt được một chút sai lầm liền
bị phạt bổng lộc, đến mức đường đường là quan viên triều đình mà mùa
đông không có đủ ngân thán để sưởi, phải dọn ra ngoại thành mà ở, nhưng
lời nói ra rồi không thu lại được, đành phải áy náy nói: “Lão gia, thiếp thân không phải có ý này, thiếp thân…”
“Được rồi, ta và nàng là
phu thê nhiều năm, ta còn không hiểu nàng sao? Ta cũng là nhất thời nói
ra thôi, không nhắc nữa!” Thật ra Lăng Trụ vẫn còn để trong lòng, nhưng
rất nhanh liền điều chỉnh lại cảm xúc, vỗ vỗ tay của Phú Sát thị an ủi:
“Phu nhân kiên nhẫn một chút, tin tức sẽ mau tới thôi, vả lại Nhược nhi
cũng đã đi nghe ngóng, chỉ cần có một chút thông tin thì sẽ về báo với
chúng ta ngay.”
Lời còn chưa dứt liền nghe một tiếng “Ầm”, cửa
viện bị đẩy mạnh, một bóng dáng thanh mảnh đáng yêu chạy như bay vào,
lưu lại vô số dấu chân trên nền tuyết phủ đầy sân viện.
“A mã,
ngạch nương, đến đây, đến đây, có người tới báo tin vui cho chúng ta
đây!” Người đang đến kéo mũ trùm đầu của chiếc áo choàng màu ngọc bích
xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lệ đẹp như tranh vẽ, đuôi mày khóe mắt lộ
rõ sự vui mừng, đúng là trưởng nữ Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược của họ rồi.
“Thật sao?” Mới vừa rồi còn luôn ngóng trông người báo tin vui tới, giờ tới rồi thì Phú Sát thị lại có chút khó tin.
“Thật mà, chúng ta nhanh đến đi.” Lăng Nhược gật đầu thật mạnh, nét mày cong lên như trăng lưỡi liềm ở chân trời.
“Thật tốt quá! Tốt quá!” Nghe nữ nhi khẳng định một lần nữa, Phú Sát thị
không còn nghi ngờ gì, nước mắt lập tức hiện lên ở đáy mắt, cả nhà bọn
họ chờ việc tốt lành này quả thật đã rất lâu rồi.
“Lão gia, người xem ta trang điểm như vậy có được không? Có đơn giản quá hay không, còn nữa, tóc có bị rối dien~dan~le~quy~don không? Hay là đi rửa mặt chải
đầu trang điểm lại một chút?” Nghe tiếng chiêng trống ngày càng gần, Phú Sát thị căng thẳng hỏi, lo sợ dáng vẻ của mình không chu đáo làm mất
mặt quan gia.
Lăng Nhược và phụ thân nhìn nhau cười, bước tới kéo tay Phú Sạt thị mỉm cười: “Ngạch nương, người đừng căng thẳng như vậy,
con khẳng định người từ đầu đến chân đều rất trang nhã, cái danh xưng
phu nhân gì đó đều không so được với người, chỉ có nương nương trong
cung thì còn họa may...”
Phú Sát thị bị lời nói phô trương của nữ nhi chọc cho vui vẻ, trong lòng giảm hẳn căng thẳng, cười gõ nhẹ lên
trán nàng một: “Lời lẽ của nha đầu con rất ngọt.”
Đang trò chuyện thì quan sai báo tin đã đến ngoài viện, phu thê Lăng Trụ khẩn trương
sửa sang y phục cho chỉnh tề để nghênh đón, chỉ thấy hai quan sai mặc
trang phục đỏ sậm, mặt tươi mày cười chắp tay nói: “Chúc mừng điển nghi
đại nhân, lệnh công tử Vinh Lộc điện tiền cao trung, được Hoàng thượng
xếp nhị giáp đệ thất*, ban tiến sĩ xuất thân!”
*Trong kỳ thi đình, luận theo điểm mà xếp thứ tự như sau:
- Nhất giáp gồm ba thí sinh điểm cao nhất.
- Nhị giáp, tam giáp… gồm các thí sinh có điểm số cao kế tiếp.
Tìm hiểu thêm từ nguồn wikipedia ^^
Nhị giáp đệ thất!
Thành tích này khiến Lăng Trụ vui mừng khôn xiết, khoa cử mỗi ba năm một lần, trước tiên phải lấy được tư cách tú tài, sau đó trải qua thi hương, thi hội, từ đó tuyển chọn ra hơn ba người tham gia thi đình, đích thân
Hoàng thượng ra đề mục khảo sát, sau cùng là chọn ra cấp bậc.
Tuy không phải là Trạng nguyên hay Bảng nhãn, nhưng thành tích thế này cũng đủ để tự hào với mọi người, phải biết rằng, cho dù là ai, nếu có thể
vào thi đình thì đều là người có tài, đều là người nổi bật trong thiên
hạ, để chiếm được vài vị trí dẫn đầu trong đó, đâu phải là chuyện dễ
dàng.
Ví như, với thành tích của DieexnddafnLeQuyDonVinh Lộc thì
nhận chức thứ cát sĩ ở Hàn Lâm Viện cũng không thành vấn đề, có điều
muốn đạt hơn chức thứ cát sĩ thì cần phải có thâm niên phục vụ triều
đình, quan trọng nhất là hiện giờ Vinh Lộc còn trẻ, chỉ mới hai mươi hai tuổi, thật sự là tiền đồ vô hạn.
Trong lòng Lăng Trụ vô cùng vui mừng, vội lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa qua, nặng khoảng
năm lượng, ngần ấy tuy không nhiều lắm nhưng cũng không phải là quá ít.
Ai ngờ vị quan sai cao gầy sau khi ước lượng số bạc trong tay thì liền lộ
ra vẻ mặt khinh thường, thu lại nụ cười kỳ quái mà liếc mắt: “Đi đường
xa như vậy mệt gần chết mới kiếm được mấy lượng bạc vụn, đi ba cái tửu
lầu uống rượu còn không đủ, thật là xui xẻo.”
“Đúng vậy, biết vậy huynh đệ ta không đi chỗ này, trong thành có nhiều người đậu tiến sĩ,
bất cứ ai thưởng bạc cũng là nhiều hơn số này.” Quan sai còn lại lên
tiếng phụ họa, chanh chua mà chế nhạo bọn người Lăng Trụ.
“Thôi
bỏ đi, huynh đệ, coi như chúng ta xui xẻo.” Vị quan sai cao gầy giả mù
sa mưa trấn an một câu, sau đó liếc nhìn Lăng Trụ đang im lặng, cười
lạnh nói: “Hèn chi có người cả đời cũng chỉ có thể làm điển nghi không
quyền không thế! Từ tứ phẩm? Ta khinh! Ở kinh thành này làm thứ bỏ đi
cũng không đáng!”
“Các ngươi nói lời bậy bạ gì vậy? Có tin ta đến Thuận Thiên phủ tố cáo các người làm nhục mệnh quan triều đình hay
không?” Nghe thấy những lời của bọn họ ngày càng quá đáng, công khai làm nhục a mã, Lăng Nhược không thể kiềm chế, lên tiếng khiển trách.
“Mệnh quan triều đình?” Hai tên quan sai nghe vậy không những không sợ mà còn ngang nhiên cười ha hả, không có chút kiêng nể chỉ vào sân nhỏ châm
chọc: “Nếu là mệnh quan triều đình thì đã không ở cái nơi hoang giao dã
ngoại này, lại còn khó coi như thế, ngay cả một kiệu cũng không có, thật như một trò cười.”
“Các ngươi đã nói xong chưa?” Phú Sát thị
nhìn hai người họ bằng vẻ mặt vô cảm, chỉ tay về phía cửa viện: “Nếu là
xong rồi thì mời các ngươi đi cho, nếu không đừng trách ta không khách
khí, Nữu Hỗ Lộc gia tuy là nghèo túng, nhưng không phải là nơi để hạng
nhãi nhép như các ngươi có thể tùy ý bôi nhọ.”
“Đi thì đi, ai thèm ở lại cái nơi rách nát này.” Hai tên phỉ nhổ chẳng chút kiêng dè rồi nghênh ngang rời đi.
Vốn là chuyện rất vui, lại bị hai tên khoác cái mác quan sai lưu manh này
làm cho nổi giận, người nhà còn chưa kịp vui mừng vị tiến sĩ cao trung.
“A mã, vừa nãy sao người lại không nói gì, để mặc hai tên tiểu nhân kia
làm nhục người?” Trong ấn tượng của Lăng Nhược, phụ thân tuy là người
hiền lành, nhưng tuyệt đối không phải không biết phát cáu, tục ngữ nói
“nê nhân thượng hữu tam phân hỏa khí”*, huống chi là người sống sờ sờ ra đó, vả lại ai cũng thấy được hai tên kia là cố ý gây sự, đặc biệt là
cái tên cao gầy.
*Bức tượng đất sét cũng có ba phần nổi giận
Lăng Trụ chậm rãi thu hồi ánh mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng, từng chữ
nói: “Các ngươi có biết cái tên cao gầy kia là ai không?”
Hắn ta? Phú Sát thị và Lăng Nhược ngờ vực liếc nhìn nhau một, nghe ý tứ này, dường như là có ẩn tình?
“Người này ta đã từng gặp qua.” Lăng Trụ chậm rãi ngồi xuống ghế, ngón tay gõ
nhẹ mép bàn: “Khi hắn vừa bước vào ta đã thấy có chút quen quen nhưng
vẫn chưa nhớ gặp qua ở đâu, cho đến lúc nãy…” Ông ngừng một lát rồi nói
tiếp: “Bốn năm trước khi ta đến Lễ Bộ bái kiến Thạch thị lang đã từng
gặp hắn, lúc đó hắn còn là một người mới từ nông thôn đến nương nhờ
người họ hàng xa là Thạch thị lang để kiếm chén cơm.”
“Ý a mã là…” Lăng Nhược đã mơ hồ hiểu ra điều gì.
“Nếu ta đoán không nhầm, hắn chính là do Thạch thị lang cố ý sắp xếp đến làm nhục ta, nếu ta đối chọi gay gắt với hắn, thì đã trúng kế của Thạch thị lang, lỡ đâu kích động thốt ra lời không nên nói, như vậy hắn lập tức
có lý do buộc ta một tội, khó giữ được mũ quan không nói, chỉ sợ là cả
quãng đời còn lại không được yên ổn.” Lăng Trụ chậm rãi nói ra điều này
làm mọi người thật sự kinh ngạc.
“Cái tên họ Thạch này đúng là
độc ác, ngày trước lão gia cùng lắm là bất đồng ý kiến tranh luận với
hắn vài câu, sự việc sau đó cũng chứng minh là hắn sai rồi, vậy mà hắn
lại mang thù cho đến bây giờ, bức chúng ta tới tình cảnh này không nói,
còn nghĩ ra kế ác độc cho người tới làm nhục lão gia như vậy, thật là
khinh người quá đáng.” Phú Sát thị càng nói càng tức.
Lăng Trụ
cười khổ: “Thì vì như vậy nên mới không chịu bỏ qua, Thạch thị lang vốn
cũng chẳng phải là người rộng lượng gì, nên cũng không có gì lạ. Còn
nữa, phu nhân nàng đừng quên, quý nữ của hắn là Thái tử phi đương triều, trước giờ chỉ có người ta nịnh bợ hắn, chưa từng bị ai chống đối, đã
vậy còn là một người có chức quan nhỏ hơn hắn rất nhiều.”
Lăng
Trụ thở dài, ánh mắt buồn bã nhìn Phú Sát thị và Lăng Nhược: “Ta chưa
từng hối hận vì đã chống đối với hắn, vì chuyện đó là hắn sai, có điều
liên lụy tới phu nhân cùng các con, ta thật sự ái ngại.”
“Lão
gia, chúng ta là người một nhà, tại sao lại nói là liên lụy, chỉ cần một nhà chúng ta bình bình an an, vui vui vẻ vẻ ở bên nhau, kém ăn kém ở
một chút cũng có sao đâu? Vả lại, thiếp thân tin rằng ngày sau sẽ tốt
hơn, người xem, Vinh Lộc trúng tiến sĩ, Nhược Nhi cũng có người để ý,
chỉ đợi sau đợt tuyển tú là có thể chuẩn bị hôn sự, Y Lan và Vinh Tường
càng lớn càng hiểu chuyện, tất cả đều đang tốt, có lẽ không bao lâu nữa
sẽ khổ tận cam lai.”
“Thật may là còn có nàng!” Lăng Trụ cảm động cầm tay Phú Sát thị, kiếp này của hắn có được hiền thê như vậy không
biết là nhờ phúc khí mấy đời, bởi vì như thế, nên hơn hai mươi năm qua
hắn chưng từng nghĩ tới chuyện nạp thiếp.
Lăng Nhược thấy song
thân ân ái như là phu thê tân hôn, cả người ngẩn ra, cho đến khi bàn tay to rộng của Lăng Trụ vuốt lên mái tóc đen mượt như suối của nàng thì
mới định thần lại.
“Con suy nghĩ chuyện gì?” Lăng Trụ quan tâm hỏi.
Lăng Nhược nở nụ cười, như hoa mai nở rộ trong tuyết trắng: “Không có gì,
chỉ nghĩ xem tương lai nữ nhi có được phúc khí như ngạch nương hay
không, có thể cùng một nam tử giống như a mã làm bạn đến bạc đầu.”
“Ngạch nương tin rằng Dung Viễn nhất định sẽ đối xử rất tốt với con.” Về việc này, Phú Sát thị chưa từng nghi ngờ.
Nghe ngạch nương nhắc tới tên của người trong lòng, Lăng Nhược không giấu
được liền đỏ mặt, nũng nịu dậm chân nói: “Ngạch nương nhắc tới hắn làm
gì, bát tự còn chưa thấy một chữ mà.”
“Nha đầu ngốc, chuyện này
có gì mà mắc cỡ?” Lăng Trụ mỉm cười: “Nam cưới nữ gả là chuyện hết sức
bình thường, chúng ta đều nhìn thấy Dung Viễn lớn lên, phẩm chất hắn như thế nào chúng ta là người rõ ràng hơn cả, tuy là người gia cảnh bình
thường, nhưng a mã biết chí hướng của con là ‘mong được chung tình, đầu
bạc không xa rời’. Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực con cũng không cần, cho nên Dung Viễn chính là nơi chốn tốt nhất của con”. Lặng lẽ lau đi
giọt nước mắt trong suốt của Lăng Nhược không biết chảy ra tự lúc nào:
“Đợi ứng phó với đợi tuyển tú xong, a mã và ngạch nương nhất định sẽ
thay con tổ chức hỉ sự, tuy là không quá xa hoa, nhưng ít nhất cũng để
cho con vẻ vang xuất giá.”
Phú Sát thị rưng rưng gật đầu nói: “Đúng vậy, nhà chúng ta đã nhiều năm không có hỉ sự, nhân dịp này phải làm thật náo nhiệt.”
“Dạ!” Lăng Nhược cố sức gật đầu, mím chặt môi, nàng sợ nếu buông lỏng sẽ rơi nước mắt…
Trời cao thật công bằng, tuy chưa từng cho nàng mệnh đại phú đại quý, nhưng
lại cho nàng một gia đình toàn tâm toàn ý yêu thương nhau, đây là thứ
tiền tài không mua được.
Phụ mẫu những nhà khác đều vì bản thân
hoặc vì vinh hoa phú quý của gia tộc mà dùng mọi cách để đưa nữ nhi của
mình vào cung, còn phụ mẫu của nàng lại ủng hộ nàng tự đi tìm hạnh phúc
của mình. Cuộc sống như vậy, còn muốn cầu gì hơn.
Bước vào cửa cung sâu tựa biển, từ đó về sau sinh tử khó lường.
Người đời chỉ nhìn thấy phong quang bề ngoài, mấy ai biết được cảnh tượng
chua xót bên trong, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng được Hoàng thượng
sủng hạnh phong phi phong tần thì có mấy người? Vả lại có ai mà không
dẫm đạp lên hài cốt của người khác mà đi lên, tranh đấu hậu cung quả
thật rất tàn khốc.
Có nhiều nữ tử đến lúc chết cũng chưa được gặp mặt Hoàng thượng một lần chứ đừng nói chi tới triệu hạnh, các nàng chỉ
có thể khô gầy ngồi trước gương đồng giương mắt nhìn dung nhan tươi đẹp
của mình dần dần già đi, từ nở rộ thành điêu tàn, cuối cùng là chết già ở thâm cung, hóa thành một đống xương trắng, không ai thăm hỏi, không ai
nhớ đến…
Cuộc sống như vậy, nàng tuyệt đối không muốn bước vào!
Nàng chỉ muốn cùng Dung Viễn cả đời sống bên nhau, giống như a mã và ngạch
nương, đơn giản mà hạnh phúc, một đời một kiếp một đôi người.
Nụ cười vô cùng xinh đẹp nở rộ trên môi, xuyên qua bầu trời mù mịt hóa thành vẻ đẹp rạng rỡ nổi bật giữa mùa đông đầy tuyết…