Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 200: Chương 200: Sướng xuân viên




Lý Đức Toàn dẫn hai người đi thẳng một đường từ Đại cung môn tới Cửu kinh tam sự điện, qua Nhị cung môn mới tới Xuân huy đường, Khang Hi đang ở bên trong. Ba người vừa định vào thì gặp phải Dận Tự và Dận Ngã.

“Tứ ca.” Dận Tự niềm nở, thái độ hết sức tự nhiên, nhưng Dận Ngã bên cạnh thì lại hơi khó chịu. Từ chuyện trên phố lần trước, hắn chống đối Dận Chân ra mặt, thỉnh thoảng gặp nhau cũng chẳng thèm chào. Mang tiếng là huynh đệ, nhưng chẳng khác gì người dưng, sinh ra trong Hoàng gia, vì quyền lợi vinh hoa, tình thân trở nên mỏng mảnh, thân thiết như Dận Chân và Dận Tường thử hỏi được mấy ai?

Dận Chân gật đầu: “Bát đệ và Thập đệ cũng ở đây sao, tới Sướng Xuân viên khi nào?” Nhìn hắn rất thản nhiên, nhưng Lăng Nhã cảm nhận được rất rõ, Dận Chân đang căng thẳng, hai tay nắm chặt trong tay áo, trước mặt Dận Tự, Dận Chân luôn khó giữ được bình tĩnh.

“Sao? Huynh được phép tới thỉnh an Hoàng A mã, còn chúng ta thì không chắc? Tứ ca quản cũng rộng ghê.” Ngữ khí của Dận Ngã vô cùng khiêu khích. Dận Tự nghe vậy thì nhíu mày, trách nhẹ: “Ăn nói kiểu gì vậy? Sao lại dám nói chuyện với Tứ ca kiểu đó? Mau, xin lỗi Tứ ca đi.”

Dận Ngã hậm hực, hiển nhiên hắn sẽ không nói câu xin lỗi. Dận Chân cũng không chấp nhất, xua tay: “Có gì đâu, toàn là huynh đệ, cần gì để ý mấy chuyện này.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Nhã luôn chú ý quan sát Dận Tự, hắn không khác bốn năm trước là bao, vẫn phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa lễ độ, tập hợp những gì tốt đẹp nhất của một nam nhân. Đã từng bị phế truất giam cầm, thậm chí còn bị Khang Hi chê bai trước mặt văn võ bá quan, vậy mà hắn không hề có bất cứ phản ứng nào, hệt như chưa từng có gì xảy ra.

Người như vậy, nếu không phải coi nhẹ quyền lợi vinh hoa, thì chính là thâm sâu khó lường. mà Dận Tự… nhất định là loại người thứ hai.

Dận Tự cười giả lả, ánh mắt vô tình đảo qua Lăng Nhã, hắn vẫn chưa quên nữ nhân xinh đẹp này, có điều giờ gặp ở đây thì cũng hơi kỳ lạ. Dận Tự biết vị Tứ ca này xưa nay hành động đều theo quy củ, nghiêm khắc cẩn trọng, sao lại tùy ý đưa một nữ nhân tới Sướng Xuân viên?

Dận Ngã cũng đã nhìn thấy Lăng Nhã, tuy đã gặp vài lần, nhưng hắn cũng không nhớ lắm, liền cất giọng thô lỗ: “Ai đây? Tứ ca đưa nàng ta đến đây làm gì? Từ lúc nào mà Sướng Xuân viên của Hoàng A mã có thể để một người ngoài tự ý ra vào?”

Lý Đức Toàn nãy giờ vẫn luôn đứng ở phía sau, thấy các vị A ca đang nói chuyện nên hắn cũng không tiện mở miệng, nay, nghe Dận Ngã hỏi vậy, Lý Đức Toàn vội bước lên thỉnh an, rồi cười nói với Dận Ngã: “Dạ Thập gia hiểu lầm rồi, là Hoàng thượng lệnh lão nô đi mời nương tử tới đây, còn Tứ gia chẳng qua là đi cùng nương tử thôi.”

Nương tử? Dận Tự và Dận Ngã nhìn nhau, ở triều đại này làm gì có phẩm cấp nào gọi là ‘nương tử’. Mà Dận Tự nhớ rõ, hôm đại hôn của Dận Tường, Lăng Nhã là thứ phúc tấn mà, giờ gọi là nương tử, chẳng phải là bị phế truất rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây, lại còn là do Hoàng A mã đích thân triệu kiến?

Ngay từ lần đầu gặp mặt, ngoài ngặc nhiên ra, Dận Tự còn thấy Lăng Nhã rất quen, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Giấu thắc mắc vào lòng, Dận Tự nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đệ và Thập đệ không làm phiền.” Đoạn, hắn gật đầu một cái rồi kéo Dận Ngã đi.

Ra khỏi Xuân Huy đường, Dận Ngã phất tay áo nói lớn: “Vốn tính tới thỉnh an Hoàng A mã thôi, ai dè đụng mặt lão Tứ, đúng xui.”

Dận Tường liếc hắn, nhíu mày trách: “Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, đừng có nói chuyện bừa bãi như vậy, mãi vẫn không nghe?” Thấy Dận Ngã ngoan cố tính mở miệng cãi, hắn trừng mắt: “Không lẽ một con chó cắn đệ thì đệ phải cắn lại nó?”

Dận Ngã nhất thời sửng sốt, nhưng sau khi hiểu ý thì lập tức trở nên ngoan ngoãn: “Bát ca nói đúng, không nên so đo với một con chó, làm vậy là hạ thấp bản thân mình.”

“Nhớ kỹ, với thân phận của chúng ta, ghét ai thích ai cũng không được lộ ra mặt, nếu không chỉ tự hại mình.” Dận Tự khuyên nhủ chân thành, trong số các huynh đệ, hắn lo nhất là vị Thập đệ này, trời sinh tính tình nóng nảy, ruột để ngoài da, rất dễ bị người ta nắm thóp.

Dận Ngã thành thật gật đầu: “Đệ nhớ rồi, Bát ca.”

Nhớ thì nhớ, nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác. ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, tính cách đã hơn hai mươi năm, dễ gì thay đổi trong vài ngày vài tháng. Dận Tự cũng hiểu điều đó, nên chỉ nhìn Dận Ngã, lắc đầu rồi chậm rãi bước đi.

“Có điều, Bát ca…” Dận Ngã ngập ngừng một lát rồi tiếp: “Không lẽ chúng ta cứ để mặc cho con chó điên này cắn bừa vậy sao? Hắn ta là người của Thái tử đó Bát ca.”

Vừa nghe, nét mặt ôn hòa nhã nhặn của Dận Tự liền xuất hiện nụ cười lạnh: “Đệ nghĩ hắn trung thành với Thái tử thật à? Dã tâm của lão Tứ không nhỏ đâu.” Thấy Dận Ngã tỏ vẻ khó hiểu, Dận Tự lại nhướn đôi mày đẹp: “Đệ không thấy dạo này lão Tứ rất siêng tới hình bộ sao? Nghe nói hắn lật lại tất cả những vụ án trước đây, từng vụ, từng vụ, từ các vụ tồn đọng cho đến các vụ chưa phá được, xem rất kỹ càng, rồi đánh dấu vào các điểm còn nghi vấn, trả về cho các phủ huyện nha môn, buộc họ phải thẩm tra xét xử cho ra lẽ. Đối với tứ ti Trực Lệ, Phụng Thiên, Giang Tô, An Huy, từ chuyện lớn tới nhỏ, hắn đều tự mình đích thân đi hỏi. Lại còn tra xét toàn bộ tù nhân và quản ngục từ Bắc tới Nam, kể cả kho tang vật, hỏi không sót một món nào.”

“Làm vậy chỉ mệt thêm chứ được gì?” Dận Ngã thắc mắc. Trông coi một bộ vốn đã mệt rồi, cái nào giao được cho thuộc hạ thì giao, mắc mớ gì phải ôm hết việc. Đúng là mất trí.

Dận Tự ngước nhìn bầu trời đầy sao, nụ cười nhã nhặn xưa nay trở nên méo mó: “Đệ chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi hả? Tại sao trừ Tam ca ra, chỉ có mình hắn được phong Thân Vương, rồi tại sao chỉ có hắn được ban Viên Minh viên, có bao giờ đệ nghĩ thử không? Lão thập, chúng ta tưởng hắn chỉ là một con chó của Thái tử gia, cao không quá mặt bàn, nhưng hiện tại cho thấy, chúng ta sai rồi, tâm cơ của hắn, bất kỳ ai cũng không thể so.”

Bàn tay đang với lên trời sao từ từ xiết chặt, vốn là muốn nắm hết mọi tinh tú trên cao, nhưng cuối cùng lại thất bại, cái gì cũng không có, chỉ còn lại hư vô.

Cố gắng gần ba mươi năm, ba mươi năm hao tâm tổn trí chỉ để đổi được một câu: “Tiện tỳ Tân giả khố sinh ra, không có tư cách làm Thái tử.”

Hoàng A mã, người tàn nhẫn lắm, chỉ một câu đã biến nỗ lực cả đời của con thành bọt biển, ngay cả một tia hi vọng cũng không để lại cho con. Dù Ngạch nương con có ti tiện đi chăng nữa, thì cũng đã từng là nữ nhân của người, nếu không có tình yêu của người, thì sao ngạch nương có thể trở thành thứ phi, sao có thể sinh hạ ra con?

Hoàng A mã, đều là con của người, sao lại chia thành ba bảy loại? Nếu người đã không thích, sao không bóp chết con đi? Để con làm Bát A ca làm gì? Người cho con sống mà lại không cho con hi vọng, so với chết thì có khác gì đâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.