“Còn nói không có, ta đã ngửi được mùi dấm chua nồng nặc rồi.” Lăng Nhã bị Dận Chân trêu tới mức luống cuống ngại ngùng, nàng dậm chân: “Vương gia còn trêu nữa thì thiếp thân sẽ không thèm để ý tới ngài.”
Dận Chân mỉm cười tình tứ, nụ cười rạng rỡ như ánh dương, xua tan ảm đạm bao lâu nay vẫn che đậy trên mặt hắn. Lăng Nhã ngắm đến say mê, luận về tuấn mỹ, Dận Chân không kém Dận Tự một chút nào, chỉ là, vị Tứ A ca này không thích nói nhiều.
Thật hiếm để thấy Dận Chân cười vui vẻ thế này, không riêng gì Lăng Nhã, ngay cả Dận Tường cũng rất ngạc nhiên. Đã rất lâu rất lâu rồi Dận Tường không thấy Tứ ca thoải mái tự nhiên như vậy, đúng là, chỉ có ở cạnh tiểu tẩu tử, Tứ ca mới được là chính mình.
Còn Nạp Lan Mi Nhi, chính vì quá coi trọng nàng ta, nên dù vui hay không vui, Tứ ca cũng luôn cố tỏ ra bình thản, để nàng ta không phải lo nghĩ nhiều. Yêu như vậy thật quá khổ sở, quá nặng nề, nếu Tứ ca và Nạp Lan Mi Nhi thật sự ở bên nhau, nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Tiếc là Tứ ca không hiểu, đúng là ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’, cũng may mà tiểu tẩu tử đã quay lại bên cạnh Tứ ca, Dận Tường tin rằng, thời gian sẽ giúp Tứ ca thông suốt.
Hồng trần vạn trượng, vui buồn có nhau mới là phu thê.
“Thôi được, không trêu nàng nữa.” Cười một trận đã đời, Dận Chân xoay gương mặt đã đỏ bừng của Lăng Nhã lại: “Lão Thập Tam cố tình đến đây thăm nàng, chúng ta qua đó đi.”
Lăng Nhã ‘dạ’ rồi cất chiếc khăn thêu vào trong tay áo, vui vẻ nắm tay Dận Chân đi qua bên kia cầu. Đợi Mặc Ngọc hành lễ xong, Dận Tường mới lên tiếng: “Tiểu tẩu tử, không gặp bốn năm, tẩu vẫn khỏe chứ?”
“Có thể đứng đây tao ngộ cùng Thập Tam gia, dĩ nhiên là khỏe.” Lăng Nhã cười tủm tỉm. Nàng và Dận Tường tuy ít tiếp xúc, nhưng tình cảm lại rất tốt, ba chữ ‘tiểu tẩu tử’ này tuy chỉ gọi cho vui, nhưng lại cực kỳ thân thiết, hệt như chỉ có nàng mới là vị tẩu tẩu duy nhất của hắn.
Dận Tường khoanh tay liếc Dận Chân: “Đệ đã nói tiểu tẩu tử nhất định không có hại người mà. Giờ thì Tứ ca đã tin chưa?
Dận Chân quả bất lực với vị Thập Tam đệ này, huống hồ chi đúng là hắn đã hiểu lầm Lăng Nhã thật, nên cũng chẳng chống chế, chỉ đứng im xoa xoa chóp mũi.
“Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, nhắc lại cũng chẳng được gì.” Giọng thì thờ ơ, nhưng trong lòng Lăng Nhã lại thở dài. Nói về mưu trí, trong số các vị Hoàng tử, Dận Chân nhận thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất, nhưng cũng vì quá mưu trí, nên một khi bị tình cảm che mắt, hắn liền biến thành một kẻ mù, nhiều việc nhìn không rõ, hoặc giả, hắn không muốn nhìn rõ.
Nỗi khổ ‘cầu không được’ Nạp Lan Mi Nhi khiến hắn dồn hết tình cảm lên người Đồng Giai Lê Lạc, toàn tâm tin tưởng nàng ta. Chính vì nắm rõ lợi thế này, nên Đồng Giai Lê Lạc đã dựng một vở tuồng, tự vào vai chết đuối hòng hãm hại Lăng Nhã.
Sau khi dùng cơm trưa, Dận Tường ngồi bên cửa sổ ngắm dòng suối chảy, đột nhiên nổi hứng, hắn bảo Lý Vệ đi lấy cần câu, rồi ngồi bên cửa sổ, ung dung câu cá.
Dận Tường là người năng động, hiếm khi chịu ngồi yên một chỗ, vậy mà lần này, hắn ngồi tới tận chiều, câu cũng được nửa cân cá trắm. Mỗi khi cá cắn câu, người vui nhất không phải là Dận Tường, mà là người ngồi kế bên, Mặc Ngọc.
Khi trời xẩm tối, Dận Tường mới chịu thu lại cần câu, hắn luôn miệng bảo rằng mình câu chưa đủ, mai lại tiếp tục. Dận Chân biết đệ đệ này của mình từ nhỏ đã thích câu cá, nên cũng chiều theo hắn, sai người dọn dẹp Khắc Vân Khai Nguyệt quán để Dận Tường nghỉ lại đêm nay.
Lúc ba người đang dùng bữa tối, Chu Dung chạy vào bẩm báo, Lý Đức Toàn tới. Dận Chân và Dận Tường nhìn nhau kinh ngạc. Lý Đức Toàn là người bên cạnh Hoàng A mã, lại là đại tổng quản trong cung, sao đột nhiên lại tới đây, không lẽ Hoàng A mã có chuyện gì?
Ba người còn đang suy nghĩ miên man thì vị thái giám tóc điểm bạc đã bước vào, Lý Đức Toàn mặt tươi mày cười hành lễ với huynh đệ Dận Chân: “Lão nô thỉnh an Tứ A ca, thỉnh an Thập Tam A ca, nhị vị A ca cát tường.”
Lý Đức Toàn hầu hạ Khang Hi đã gần bốn mươi năm, dù Khang Hi là một vị minh quân thiên cổ khó tìm, nhưng cũng không nằm ngoài câu ‘gần Vua như gần hổ’. Lý Đức Toàn có thể tồn tại gần bốn mươi năm, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Để làm được điều này, quan trọng nhất là, không cao ngạo, không nóng nảy. Dù là phi tần hay các vị A ca, dù là thất sủng hay thịnh sủng, hắn vẫn luôn đối xử như nhau, không theo kiểu nịnh giàu đạp nghèo. Đặc biệt, đối với Khang Hi, hắn một mực trung thành.
Dận Chân giơ tay ra: “Lý công công mau đứng lên, muộn vậy rồi mà Lý công công còn tới đây, có phải Hoàng A mã triệu kiến huynh đệ ta vào cung không?”
Lý Đức Toàn mỉm cười: “Chiều hôm nay Hoàng thượng đã di giá đến Sướng Xuân viên, tùy giá còn có Tĩnh quý nhân và Trịnh quý nhân. Hoàng thượng nghe nói nương tử đã được bỏ cấm túc, đang ở Viên Minh viên, nên cố tình lệnh nô tài đến đây mời nương tử qua ôn lại chuyện xưa. Đã nhiều năm không gặp, Hoàng thượng cũng hơi nhớ nương tử, còn có Tĩnh quý nhân, người cũng thường xuyên nhắc tới nương tử trước mặt Hoàng thượng.”. truyện đam mỹ
Thạch Thu Từ! Nghe tới cái tên này, đồng tử của Lăng Nhã chợt co rút lại, ý hận tràn lên trong mắt, có điều, chưa ai kịp nhận ra thì đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại trên mặt nàng sự cảm kích vô cùng: “Phiền Hoàng thượng, còn có tỷ tỷ vẫn luôn nhớ tới ta, thật hổ thẹn.”
Lý Đức Toàn phất cây phất trần trong tay, cung kính: “Vậy mời nương tử đi cùng lão nô tới Sướng Xuân viên một chuyến, Hoàng thượng còn đang chờ.”
Thấy Lăng Nhã quay qua nhìn mình, Dận Chân nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Dù sao ta cũng đang rảnh, để ta đi cùng nàng, nhân tiện có việc cần hỏi ý Hoàng A Mã.”
Dận Chân thân là A ca, muốn tới Sướng Xuân viên dĩ nhiên Lý Đức Toàn không ngăn cản. Ra tới cổng, mọi người thấy chỉ có hai cái kiệu nhỏ, là dành cho Lăng Nhã và Lý Đức Toàn. Tuy Sướng Xuân viên và Viên Minh viên cách nhau không quá xa, nhưng dù sao Lý Đức Toàn cũng đã hơn năm mươi tuổi, lại còn là thái giám, sức khỏe không thể so với thời còn trẻ. Mấy năm trước, Khang Hi niệm tình hắn cần cù chăm chỉ đã lâu, nên ban cho hắn đặc quyền, cho phép hắn mỗi khi ra khỏi Tử Cấm thành truyền chỉ, thì được dùng kiệu.
Ba người mà chỉ có hai cái kiệu, nhưng Lý Đức Toàn chẳng cần nghĩ nhiều, hắn mời Dận Chân lên kiệu, còn mình sẽ đi bên cạnh.
“Không cần đâu, ngươi ngồi kiệu, ta cưỡi ngựa.” Dứt lời, Dận Chân lệnh cho hạ nhân dắt Liệt Phong ra, rồi thong thả đi cạnh hai kiệu nhỏ, thẳng một đường tới Sướng Xuân viên.
Sướng Xuân viên là ngự viên Hoàng gia, được xưng là ‘Kinh sư đệ nhất viên’, so với Viên Minh viên được ban cho Dận Chân thì hoa lệ hơn nhiều. Tuy đang là ban đêm, nhưng cả con đường đều được giăng đèn sáng rực, ánh đèn điểm xuyến cùng trời sao, rải đều lên những tàn cây xanh um trong nội uyển, lấp ló hồng hoa.
Cả đoạn đường bằng phẳng, không sỏi đá gồ ghề, nhìn từ xa, Sướng Xuân viên đơn giản mà tinh xảo, vừa toát lên quý khí Hoàng gia, vừa không làm mất đi nét Giang Nam tao nhã.