Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 67: Chương 67: Chương 47




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Long thai sao rồi?” Huyền Lăng ngồi ở điện ngoài của Phi Vũ quán để đợi tin, vừa thấy Hứa thái y bước ra là hắn vội hỏi.

Hứa thái y đổ mồ hôi đầy đầu, ông ta trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Quý nhân bị kích thích dẫn đến động thai khí, may mà Quý nhân có thể chịu đựng nên tạm thời không còn gì đáng lo ngại, chỉ là không được để cho tâm tình thất thường, tránh gây tổn hại đến long thai.”

Nghe được tin đứa nhỏ không sao, Huyền Lăng và Chu Nghi Tu đều thở phào nhẹ nhõm.

Chu Nghi Tu nói: “Làm phiền thái y, thai của Lữ Quý nhân sẽ do ngươi chăm sóc, Hoàng thượng và bản cung đều hy vọng có thể hoàn toàn trông cậy vào ngươi.”

“Vi thần nhất định dốc hết sức lực.”

“Hoàng thượng, nếu nơi này của Lữ Quý nhân đã không còn chuyện gì, không bằng người đến Tùng Phong hiên của thần thiếp để nghỉ tạm đi, suốt cả một đêm đã ồn ào quá rồi.” Hoa Tần nhân cơ hội mở miệng nói.

Chu Nghi Tu cũng không có tâm tư đấu võ mồm lãng phí với nàng ta, sớm làm rõ chân tướng mới là chuyện chính. Nàng nói: “Thời giờ không còn sớm nữa, Hoàng thượng định đến chỗ của Hoa Tần hay Thủy Lục Nam Huân điện?”

Huyền Lăng hỏi Lý Trường: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Thưa Hoàng thượng, vừa qua giờ Sửu ạ.”

“Không bao lâu nữa sẽ đến lúc lên triều, trẫm vẫn nên về chỗ của mình thôi, hôm nào rảnh trẫm sẽ đến chỗ Hoa Tần.”

Ngự giá của Huyền Lăng rời khỏi Phi Vũ quán, Chu Nghi Tu nhìn Mộ Dung Thế Lan rồi nói: “Hoa Tần định ở lại để chăm sóc long thai của Lữ Quý nhân ư?”

“Tần thiếp không dám. Chiếu cố các phi tần là trách nhiệm của Hoàng hậu nương nương, tần thiếp không dám phạm quá giới hạn, xin được cáo lui trước.” Nói xong, Hoa Tần khuỵu gối xuống trước mặt Chu Nghi Tu cho có lệ rồi cùng Tụng Chi rời khỏi với dáng vẻ rất là tiêu sái, phong tình vạn chủng.

“Các muội cũng mệt cả rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi.” Chu Nghi Tu nói với những người còn lại.

“Dạ, thần thiếp/tần thiếp xin cáo lui.” (Tam phẩm Quý tần trở lên mới được xưng là thần thiếp, còn lại chỉ được xưng tần thiếp – Hoa Tần ngoại lệ vì nàng ta quá được sủng ái)

Nàng bước vào nội thất, bên trong chỉ có Xảo Tâm và một tỳ nữ tuổi còn nhỏ là Đào Nhi chăm sóc Lữ Doanh Phong. Thấy nàng, hai người bọn họ lập tức hành lễ: “Xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

“Ừ, miễn lễ.” Chu Nghi Tu ngồi xuống cạnh giường, nói với Lữ Doanh Phong: “Muội đừng động đậy, cứ nằm yên là được.”

Lữ Doanh Phong rơi nước mắt: “Hôm nay tần thiếp mất hết thể diện, không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa...”

“Nói bậy! Muội là Quý nhân, phi tần của Hoàng thượng, hà tất phải hạ thấp mình như thế?” Chu Nghi Tu cả giận, nói.

Lữ Doanh Phong vừa buồn bã vừa oán than: “Nương nương, mặc dù tần thiếp không xuất thân từ thế gia danh môn nhưng từ nhỏ cũng được học thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, sao có thể dung túng cho nô tỳ đi ăn trộm được?! Rõ ràng là ngày hôm nay có người hãm hại tần thiếp! Trước mặt Hoàng thượng, xin nương nương thay tần thiếp rửa sạch nỗi oan này!”

Chu Nghi Tu nói: “Chuyện hôm nay, trong lòng ai nấy đều có phán đoán suy xét của riêng mình, Hoàng thượng càng không phải không biết đúng sai phải trái, chỉ là trước mặt đám đông, người không thể không bày ra dáng vẻ như vậy. Muội yên tâm, chuyện này sớm hay muộn cũng có ngày tra được manh mối, bản cung nhất định giúp muội. Tuy nhiên, muội cũng phải coi trọng chính mình. Thời gian còn nhiều, có vài việc không được nóng lòng, cần bàn bạc kỹ hơn.”

Lữ Doanh Phong cảm kích Chu Nghi Tu vì nàng có địa vị cao nhưng lại hạ mình đến trấn an người có địa vị thấp là nàng ta: “Đa tạ nương nương, tần thiếp nhất định sẽ nghe theo nương nương, sinh hạ đứa nhỏ này thật bình an!”

Chu Nghi Tu ra ngồi trên chiếc sập nhỏ ở gian ngoài, nàng vừa nghiêm mặt vừa nói với đám nô tỳ của Phi Vũ quán: “Lữ Quý nhân là người mang long thai, các ngươi phải hầu hạ cho thật tận tâm, tuyệt đối không được qua loa! Nếu bản cung biết có kẻ nào dám bất kính với chủ tử, làm ra chuyện “ăn cây táo, rào cây sung”, bản cung nhất định trừng phạt nghiêm khắc!”

Đợi đến khi trở về Quang Phong Tễ Nguyệt điện, nàng mới nằm xuống giường, chợp mắt được một chút.

Chợt nghe tiếng nổ lép bép của nến hoa ở bên tai, Tiễn Thu bỗng gọi nàng: “Nương nương, nương nương...”

“Ngươi về đấy à? Sao rồi?” Chu Nghi Tu vẫn chưa mở mắt, nàng nói rất nhỏ.

Tiễn Thu trả lời: “Tất cả hệt như nương nương suy đoán. Tiết Tuyển thị bắt tay với Hoa Tần để hãm hại Lữ Quý nhân. Nếu Lữ Quý nhân yếu lòng, không giữ được long thai mới là tốt nhất; bằng không thì cho dù Hoàng thượng không trách tội, đứa nhỏ có sinh ra, Lữ Quý nhân cũng bị bỏ rơi.”

“Hừ... Hơn nửa chủ ý chắc chắn là do Tiết Tuyển thị bày ra, ngày thường bản cung ít lưu ý đến ả, không ngờ ả lại bám vào Hoa Tần để trèo cao!” Chu Nghi Tu cười lạnh và nói.

Tiễn Thu châm chọc vài câu: “Giở trò trước mắt người khác mà không biết lựa thời điểm. Lữ Quý nhân mang long thai, cho dù nàng ta phạm lỗi lớn thì Hoàng thượng cũng sẽ xá tội, đợi đứa nhỏ sinh ra rồi lại càng thân cận thêm thôi chứ chẳng xa lạ. Tiết thị ngu xuẩn mà Hoa Tần cũng dám dùng ả, xem ra cũng chẳng phải người thông minh.”

Chu Nghi Tu dựa nghiêng người vào giường, nói: “Hoa Tần vốn đã kiêu căng, Tiết thị giỏi xu nịnh, hơn nữa còn thông minh hơn Hà thị một chút. Nàng ta (Hoa Tần) quả là thu được vật báu đấy. Hai người đó chơi với lửa có ngày chết cháy, ngươi không cần để ý... chỉ là Lữ Quý nhân, quả nhiên không làm bản cung thất vọng...”

“Nương nương có đôi mắt tinh tường, Lữ Quý nhân có thể dựa vào bóng mát của nương nương là phúc phận của nàng ta.” Tiễn Thu nói.

Hai người đang nói chuyện, Hội Xuân chợt bước vào: “Nương nương, Phùng Quý nhân đến đây.”

“Đã trễ thế này, nàng ta tới làm gì?” Chu Nghi Tu hỏi.

“Phùng quý nhân nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo nương nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.