Chu Nghi Tu nói với Tiễn Thu: “Ngay cả hậu viện của mình mà còn không quản được, thuộc hạ lại toàn là hạng người không biết nhìn xa trông rộng, sớm muộn gì Hoa Tần cũng rước họa vào thân...”
“Nương nương nói rất đúng.” Tiễn Thu đỡ Chu Nghi Tu đứng dậy, đi tới tiền điện.
Chu Nghi Tu xuất hiện ở tiền điện, dáng vẻ của nàng vẫn thân thiết và hào phóng như trước: “Đã trễ vậy rồi mà Phùng Quý nhân còn đến chỗ bản cung, chẳng hay có chuyện gì không?”
“Hôm nay tần thiếp khó chịu ở trong người nên không thể tham dự dạ yến, đặc biệt đến đây tạ lỗi với nương nương.” Phùng Nhược Chiêu quỳ gối hành lễ, nói lời cung kính.
“Phùng Quý nhân quá lời rồi, bản cung biết thân thể muội còn yếu nên đã truyền lời đến Triêu Lộ các, cho phép muội không phải tham dự. Quý nhân không cần “hưng sư động chúng”*, đêm khuya đến thăm bản cung vậy đâu.” Chu Nghi Tu nói rất thân thiết: “Trong người không khỏe, muội đã mời Thái y bắt mạch chưa? Lại đi tới đi lui nữa rồi.”
*Hưng sư động chúng: ý nói khởi binh, ra quân ồ ạt, phát động mọi người cùng làm gì đó.
“Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp tới đây, trước tiên là tạ ơn nương nương đã thương xót, hai là thỉnh tội với nương nương.” Phùng Nhược Chiêu chưa dám đứng dậy, nàng ta nói tiếp.
“Thỉnh tội? Tại sao Phùng Quý nhân lại nói vậy? Bản cung cảm thấy có chút mơ hồ...” Chu Nghi Tu lộ vẻ nghi hoặc trên mặt, nói.
“Tần thiếp mạo muội, thật ra là muốn tố giác Hoa Tần dùng mưu hãm hại, vu oan Lữ Quý nhân!”
“Cái gì?” Tuy rằng đã sớm biết ý đồ của nàng ta, nhưng Chu Nghi Tu vẫn giả vờ khiếp sợ, thậm chí nàng còn đứng bật dậy, nói lớn: “Phùng Quý nhân có ý gì? Mời nói thẳng ra!”
“Xin nương nương minh giám, hôm nay tần thiếp không thể tham dự cung yến nên đã sớm phái người đi nói với Hoa Tần biết, nào ngờ thị nữ Hàm Châu lại vô ý nghe thấy Hoa Tần và Tiết Tuyển thị lệnh cho Cẩm Tú đến lúc nào đó sẽ làm chứng giả, vu oan rằng Lữ Quý nhân để cho kẻ trộm hoành hành, thật ra bọn họ muốn tâm trí của Lữ Quý nhân bị dao động, thương tổn đến long thai. Tần thiếp không đành lòng nhìn hoàng tự bị tổn tại, tiếc rằng thấp cổ bé họng, cho nên đêm nay mới đến báo cho nương nương biết.”
Cả điện lâm vào trạng thái yên tĩnh.
Phùng Nhược Chiêu nói một tràng rất khẩn thiết, nhưng câu nào câu nấy đều loại sạch bản thân khỏi đó, chỉ bảo vệ lấy mình. Nếu nàng ta thật sự lo lắng hoàng tự bị tổn hại, tại sao lúc ấy không chịu đứng ra tố giác mà phải chờ tới bây giờ? Đơn giản là vì nàng ta muốn dùng chuyện này làm nước cờ đầu tiên, hòng mong Chu Nghi Tu giúp mình thoát khỏi bàn tay của Hoa Tần mà thôi.
Chu Nghi Tu đâu có dễ dàng như nàng ta mong muốn?
“Cảm phiền tâm ý của Quý nhân, nhưng Hoàng thượng đã có kết luận về chuyện này rồi, bản cung sợ là không thể giúp gì được nữa...”
Phùng Nhược Chiêu nghe xong vội hỏi: “Nhưng Lữ Quý nhân thật sự oan uổng, tất cả đều do Hoa Tần và Tiết thị có ý hãm hại...”
Chu Nghi Tu nói: “Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn... Bản cung biết Quý nhân một lòng vì lợi ích chung, đêm nay muội đến thăm cũng là vì muốn giúp bản cung hiểu chân tướng sự việc, trong lòng bản cung rất rõ, tin rằng Lữ Quý nhân biết được cũng sẽ vô cùng cảm kích Quý nhân muội muội.”
“Mặc dù tần thiếp thân hèn sức mọn, tần thiếp vẫn nguyện ý vì nương nương mà ra sức.” Phùng Nhược Chiêu hành đại lễ.
Chu Nghi Tu thấy nàng ta thức thời như vậy thì chỉ mỉm cười, tự mình đỡ nàng ta dậy và nói: “Ai đối tốt với bản cung, ai muốn nhắm vào mình, bản cung đều biết rõ một hai. Bản cung chưa bao giờ bạc đãi người nhà... Hoa Tần thích náo nhiệt, thân thể muội lại yếu đuối, chỉ sợ không thể an tâm điều dưỡng, nhưng bây giờ sự việc đang ở đầu ngọn gió, nếu vội chuyển muội đến nơi khác thì ngược lại sẽ bị người ta kiếm cớ đặt điều. Muội nhẫn nại thêm mấy ngày nữa, bản cung sẽ giữ việc này ở trong lòng.”