Cô mở mắt khi tia sáng đầu tiên của mặt trời rọi qua chiếc rèm trắng mỏng ở cửa sổ. Biết mình còn phải làm việc, cô bật dậy nhưng không thể nhấc nổi thân mình. Có cánh tay rắn chắc của ai đó ôm ngang eo cô làm cô không cử động được tay. Chân thì bị người khác đè lên. Một luồn hơi ấm từ phía bên trái tràn vào. Cô quay ngang qua nhìn. Bỗng chốc đỏ bừng mặt. Thiếu gia Đình Phong? Cô nóng ran người. Nhìn dáo dác xung quanh, đây không phải phòng của ngài ấy sao? An Nhi cô sao lại ở đây được?
Nhưng...
Có một điều mà cô không thể tưởng tượng nổi...
Hắn-đang-ôm-cô-mà-ngủ!!!
- Thiếu gia!!!!! - Cô hét lên.
Đình Phong mơ màng tỉnh giấc. Biết An Nhi đã dậy, hắn cười cười, dụi dụi mắt rồi ôm cô... ngủ tiếp, lần này lại chặt hơn.
- Thiếu gia, nếu ngài không dậy là tôi sẽ đá văng ngài ra khỏi nhà đó! - Cô tức giận vùng vẫy, cố thoát khỏi hắn.
- Tôi sẽ không để cô đá đâu. - Giọng hắn khàn khàn chưa tỉnh.
- Thì ít nhất ngài hãy thả tôi ra đi!
- Ta là chủ nhân của cô, ta có quyền.
- Thiếu gia, hôm nay ngài phải đi học. - Cô bất lực nói, chiêu này luôn có tác dụng với hắn.
- Ta không đi, hôm nay ta có thể nằm đây cả ngày để ôm cô. - Hắn dụi đầu vào vai An Nhi.
- Thiếu gia, ngài trẻ con thật đấy. - Cô cười - Tối qua tôi đã làm phiền ngài rồi. Mong ngài tha thứ.
- Vậy coi như đây là quà chuộc tội đi. - Đình Phong ngẩng phắt mặt lên nhìn cô, nở nụ cười tinh quái.
- Đúng rồi, hôm nay cậu chủ Lục Duy có người hầu, tôi nên đi giúp cô ấy. - An Nhi thừa cơ thoát khỏi vòng tay của hắn.
- Cô...!
- Hì hì. Ngài cứ ngủ tiếp đi nhé.
Cô trêu hắn, nhảy tưng tưng ra khỏi phòng. Cánh cửa sập lại. Hắn cười nhẹ, cô ta, đúng là dễ thương thật mà. Không u ám như hồi xưa nữa.
- À thiếu gia, phòng của người hầu mới ở đâu vậy? - Cô lập tức ló đầu vô làm hắn giật mình.
- T-ta không biết.
- Thế à... - Cô đóng lại cửa.
Đình Phong bỗng nhớ ra. Nhỡ thằng nhóc kia đem nhỏ vào phòng rồi... không kiềm chế được nên... ăn luôn rồi thì sao! Hắn chạy nhanh ra khỏi cửa. Không thể để cô thấy được cảnh ấy! Tuyệt đối không thể được! Cái cảnh kinh dị máu me thảm thiết ấy...
Cộc cộc
- Cậu chủ ?
- An Nhi hả? Vào đi.
Lục Duy cho cô quyền được vào. Vừa mở cửa ra...
- Khoannnnn!!!!
Đình Phong hét lên rồi bay tới chặn đường cô.
- Thiếu gia? Ngài sao vậy?
- K-không có gì... Hahaha... - Hắn cười gượng, khép lại cửa.
- Thiếu gia, tôi phải gọi người hầu của cậu chủ dậy, lỡ cô ấy trong đó cùng cậu chủ thì sao? - Cô lạnh lùng.
- Không, t-ta đi xem trước. Cô đứng đó cho ta.
Đình Phong ra lệnh. Mở he hé theo dõi tình hình bên trong. Liếc xéo, liếc ngang, liếc dọc, liếc trên, liếc dưới, không có máu, phù, an toàn.
- Thiếu gia?
- À, ờ, cô vào được rồi đó.
Hắn tránh sang một bên nhường đường. An Nhi lườm hắn một cái rồi cũng đẩy hẳn cửa vô.
- Cậu chủ Lục Duy?
- An Nhi, cô... gọi cô ta dậy giúp tôi với... - Lục Duy nói khó khăn, chỉ vào cái giường của mình. Trên có một cô gái xơ xác bẩn thỉu.
- ... Cậu chủ, nếu đêm qua cậu cho cô ấy ngủ trên giường mình thì cậu đã nằm ở đâu thế ạ? - Cô điềm tĩnh. Sợ rằng cậu sẽ giống như tên thiếu gia biến thái của cô.
- À, tôi ngủ dưới sàn. Dù sao nó cũng được lót thảm mà? Lại rất êm và ấm, tôi ngủ ngon lắm. - Cậu cười tươi.
An Nhi thở nhẹ, may quá. Cô tiến đến bên chiếc giường trắng, mời Lục Duy ra ngoài. Khi đã còn một mình, cô lay nhẹ cô gái phía trước.
- Ư...
Chỉ phát ra tiếng nói khẽ, cô gái kia lật người lại, như không muốn dậy. An Nhi kiên nhẫn gọi tiếp. Được một lúc, đôi mắt xám tro dần lộ ra sau hàng mi dài, vừa nhìn thấy cô, nhỏ đã bật dậy, do quá đột ngột nên đầu nhỏ va vào thành giường. Cô vươn tay ra hỏi thăm, nhỏ vội lùi xuống. Cuối cùng, với chất giọng cảnh giác, nhỏ giương đôi mắt to của mình nhìn cô:
- C... cô là ai?
- Tôi là Phong An Nhi, người hầu của Đình Phong thiếu gia. - Cô từ tốn.
- Sao tôi lại ở đây?
- Tối qua cô đã lập khế ước với Lục cậu chủ, sau đó ngất đi, cậu chủ đã đem cô về đây.
- Đây là phòng của hắn?
- Phải.
-...
- Cô tên gì?
- T... tôi không biết. - Nhỏ quay mặt đi.
- Thế cô bao nhiêu tuổi?
-... M-mười lăm...
- Ồ, thế thì nhỏ hơn tôi một tuổi nhỉ? - Cô cười - Tôi mười sáu rồi. Nào, tôi sẽ dẫn cô đi tắm.
An Nhi nắm tay nhỏ lôi đi. Vào giây phút ấy, trong mắt nó, cô rất giống với một người. Nhỏ ngoan ngoãn để cô dẫn đi, theo cô như một lệnh tuyệt đối. Cô lấy ra một bộ đồng phục hầu cho nhỏ sau khi nó tắm xong. Nhỏ đã sạch sẽ hơn, trông xinh xắn, đáng yêu ra hẳn.
- Cậu chủ, tôi đã gọi cô ấy dậy.
Cô dẫn nhỏ tới chỗ Lục Duy. Nhưng nó sợ sệt, đứng nép sau lưng cô.
- Xong rồi à? An Nhi, cám ơn cô nhé. - Cậu cười tươi như thường lệ, rồi đưa tay ra để nhỏ bắt - Xin chào, tôi là Lục Duy, mười bảy tuổi, từ nay sẽ là chủ nhân của cô, và cô phải tuyệt đối tuân lệnh tôi.
Nhỏ không trả lời, cứ núp núp sau lưng cô, nhìn cậu cảnh giác, hệt như né tránh một bệnh dịch.
- Có vẻ như cô không có thiện ý cho lắm. Vậy, tên cô là gì?
-... Tôi...không có tên... - Nhỏ không nhìn nữa, quay mặt đi.
- Không có tên à? Lạ nhỉ? Con người ai cũng có tên hết mà? - Cậu gãi đầu đảo mắt, lấy làm lạ - Thế cô bao nhiêu tuổi?
- Tôi... mười lăm... - Nhỏ lí nhí.
- Mới có mười lăm tuổi thôi á? - Lục Duy ngạc nhiên - Sao nhỏ như vậy mà đã te tua thế rồi?
- E hèm! - An Nhi đằng hắng một tiếng ngăn cuộc trò chuyện - Xin lỗi, nhưng tôi đây cũng xém chết hổi bằng tuổi em ấy đấy.
- Anh với em lập khế ước với quỷ lúc còn nhỏ xíu chứ đâu? - Đình Phong lúc này mới lên tiếng.
- Nhưng em hồi đó đâu có đến nỗi chết? - Cậu nhún vai - Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi. Vì cô nhỏ hơn tôi nên tôi sẽ là anh cô, và cô là em tôi. Vậy, em, đi với anh.
Cậu tới khoác vai nhỏ làm nó giật mình do bị tấn công bất ngờ. Ánh mắt đáng thương cầu xin sự gúp đỡ từ An Nhi, nhưng vô ích. Lục Duy quan sát nhỏ từ đầu đến đuôi, kết luận:
- Ừm... Em khá nhỏ nhắn nhỉ? Anh gọi em là Min nhé?
- Không phải cái đó có nghĩa là “thấp nhất” sao? - Nhỏ lạnh lùng.
- Thôi nào, thôi nào, sao khó thế. Dù sao nó cũng là một cái tên hay mà? - Cậu bó tay với nhỏ.
Min giấu đi nụ cười của mình. Làm người hầu à? Cũng không tồi khi có chủ nhân như cậu.