Cô gái ấy sau khi lập khế ước với Lục Duy đã gục xuống. Dưới hàng mi dài, một giọt nước lăn ra, chảy dọc trên gò má bẩn.
An Nhi từ nãy đến giờ được chứng kiến cảnh tượng ấy. Cô cũng từng như thế. Nhưng sao nhìn lại vẫn thật lạ. Tim cô đập nhanh hơn, hình như cô đang... sợ? Đôi đồng tử đen dường như bị thu hẹp trong đôi mắt lớn. Đầu gối cô lúc này không đứng vững được nữa, chúng khuỵu xuống.
...Ác ...quỷ...
Hai từ đó ám ảnh cô. Cậu chủ Lục Duy là một loài ác quỷ, đã lập khế ước với con người, đã dùng những lời lẽ ngon ngọt của chúng để dụ dỗ loài sinh vật yếu đuối hòng bắt được chúng. Nhưng chủ nhân cô, thiếu gia Đình Phong cũng vậy. An Nhi, cũng là một trong các con mồi của chúng.
- Cô sao thế, đứng lên được không?
Hắn lay lay vai cô. Nhưng cô chỉ thờ thẫn quanh quẩn với đống suy nghĩ hỗn độn của mình. Tâm trí cô chú ý về một điểm vô hình không thực. Tai cô ù đi. Đôi mắt mỏi dần, rồi nhắm tịt lại. Thân thể không tài nào cử động được nữa.
- Này...
Đình Phong trở nên lo lắng. Hắn mất kiên nhẫn, khom người xuống, cõng cô.
- Lục Duy, em cũng nên đưa người hầu của mình về biệt thự đi.
Mái tóc đen được trải xuống, mất hút những sợi màu bạch kim. Cậu đứng sững ở đó, giương cặp mắt tàn nhẫn về con người trước mặt. Nghe thấy tiếng của hắn, lập tức quay đầu lại, nở nụ cười.
- Vâng, thưa anh trai.
Hắn hơi để khó tin tưởng, lườm Lục Duy một cái mới đi.
o O o
Đặt cô nằm trên giường mình. Hắn lặng lẽ ngồi xổm xuống ngắm nhìn nhan sắc đó. An Nhi đúng là rất xinh đẹp. Cô không phải là sắc đẹp son phấn giả tạo như những đứa con gái khác, cô sở hữu sự tinh khiết không chút vấy bẩn. Vấy bẩn...? Nói đến đây, hắn bỗng cảm thấy mình có lỗi với cô. Nếu sự trong sáng thuần khiết ở con người cô thì hắn, một ác ma đã vấy bẩn nó.
Đêm nay, Đình Phong không ngủ được.
Hắn ôm bụng, nằm gục ở mép giường bên cô. Hắn... chưa ăn thứ gì ngọt cả... Đình Phong thiếu gia thèm ngọt đến phát cuồng mất rồi. Hic, cái phần bánh ngọt An Nhin làm cho hắn đã bị tên tiểu tử thối kia nhét vô bao tử hết.
Hắn xuống phòng ăn. Trong đầu mong sẽ còn chút kẹo bỏ bụng. Khuya rồi, người hầu chắc đã về hết, ở dưới tối om. Nhưng hắn nheo mắt lại, thấy một luồng sáng nhỏ phát ra từ nhà bếp. Bước chân hắn nhanh hơn, có tiếng gì như tiếng ăn nhồm nhoàm của ai đó. Khi ghé đầu qua cái khung tường dẫn thẳng vào bếp, hắn nhìn thấy một cảnh tượng... hơi quen thuộc.
Chiếc tủ lạnh mở toang, cái đầu của ai đó đang núp lên núp xuống ăn khí thế, còn để lộ nửa thân ra ngoài. Ánh sáng trong chiếc tủ mát rọi ra ngoài.
- Lục Duy. - Hắn khẽ gọi.
Cậu lập tức ngẩng đầu lên. Xung quanh mép còn vương lại ít chất lỏng màu đỏ. Cậu lại cười, đưa tay lên định gãi đầu thì thấy đầu mười ngón tay mình vẫn chưa rửa. Tất cả..., đều là máu.
- Hì hì, Đình Phong, anh không ngủ à?
- Anh không ngủ được. - Hắn lạnh lùng đáp - Lục Duy, em giờ đã lập khế ước với con người rồi, nên ăn chay đi.
- Em không nhịn được. - Cậu nhõng nhẽo.
- Không ăn chay được thì ít nhất cũng không được ăn đồ sống! - Đình Phong nghiêm khắc - Cái em ăn là thịt heo để dành cho bữa trưa ngày mai của anh đấy.
- Thế hả? - Lục Duy ngây thơ, đưa ngón cái vẫn dính máu heo lên liếm - Nhưng anh yên tâm, em chỉ ăn phần rìa ngoài thôi. Cái phần dính nhiều máu nhất ấy! Chỗ đó không ngon đâu, anh nên cảm ơn em đi.
Cốp! Đình Phong kí vào đầu thằng em.
- Dù sao cũng không được ăn! Em tập kiềm chế đi! Ở đó mà cảm ơn.
- Đau! - Cậu rơm rớm nước mắt - Chứ hồi đó anh có biết kiềm chế không mà đòi!
- Ờ thì... anh lập khế ước năm bốn tuổi... - Hắn đảo mắt nghĩ ngợi - Rồi đến năm mười lăm tuổi anh mới cai nghiện được! Hahahaha!
Bốp! Đến lượt Lục Duy tung chiêu.
- Này thì cai! Em lập khế ước năm mười hai tuổi đó! Tự đi mà so sánh đi!
- Thì anh cũng đã cố gắng nhiều chứ bộ, chỉ là không kiềm chế được thôi...
Hắn ôm đầu đau điếng, miệng lầm bầm. Sau khi chỗ đau đã dịu lại, hắn bảo Lục Duy rửa mồm miệng tay chân cho bớt tanh mùi máu, tiếp tục với hành trình tìm kiếm đồ ngọt của mình. Lúc mở tới cái ngăn thấp nhất của tủ lạnh, mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy hộp bánh được đậy lồng kính trong suốt. Trên có dán một tờ giấy note, ghi rõ dòng chữ:
“Thiếu gia, đây là phần còn lại của miếng bánh tôi làm hồi trưa. Nếu có ăn thì ngài nhớ để ngoài cho bớt lạnh mới được ăn đấy, không sẽ bệnh mất, tê răng lắm”
Hắn cười khì. An Nhi đúng là rất cẩn thận. Cô biết hắn không thể bệnh mà vẫn nói như thế. Đình Phong đặt cái bánh trên bàn, chăm chăm nhìn nó, thấy một làn hơi mỏng bay ra.
- A, đó không phải là bánh An Nhi làm sao? Vẫn còn à? - Lục Duy mặt mũi đầy nước quay sang.
Hắn vội giật cái bánh lại, bĩu môi:
- Không phải của em đâu! Hồi trưa em ăn mất phần của anh rồi nên giờ phải để anh ăn!
- Hứ! Em không thèm!
- Mà cẩn thận đấy, với cái nết ăn của em thì không chừng cả người em vừa lập khế ước cũng bị “thịt” luôn ấy! - Hắn cân nhắc, đặt lại các bánh lên bàn.
- Anh yên tâm. - Cậu xua xua tay.
- Yên tâm cái gì! Trước giờ giết bao nhiêu mạng người rồi hả!
- Ít hơn anh! - Lục Duy cãi bướng, bĩu môi trẻ con.
Nước này thì hắn chỉ biết im lặng. Sự thật phũ phàng. May mà trước mặt ông quản gia yêu thương hắn như cháu ruột ấy vẫn còn kiềm chế được.