Ánh đèn đường sáng rực. Hai bên các cửa hàng cũng bật những ngọn đèn đủ màu sắc, đi vào con phố này, tiết trời lạnh cũng cảm thấy ấm hơn. Người xe qua lại đông đúc. Trên hè, ba con người với nhan sắc khiến ai cũng ghen tỵ đang rảo bước cùng nhau.
- Thiếu gia, mình đi đâu đây? - Cô liếc nhìn hắn.
- Tìm người để lập khế ước cho Lục Duy. - Đình Phong thản nhiên, mắt hướng lên trời.
- Tại sao em vẫn phải đội mũ trùm đầu thế này? - Lục Duy ỉu xìu.
- Chứ em muốn để người khác thấy mái tóc màu bạch kim của em lắm à? Còn chưa kể đến đôi mắt màu đỏ của em nữa.- Hắn trả lời.
Cứ đi vòng vòng thế này thì biết chừng nào mới lập được khế ước...
- Thiếu gia... - Cô uể oải.
- Gì? Cô mệt hả? Lên đây ta cõng cho. - Hắn tươi tỉnh, sẵn sàng tư thế.
- Không có đâu! - Cô đỏ mặt - Có tôi mới là người cõng ngài á!
- Hahaha, có gì đâu, nào, có chuyện gì, nói đi.
- Nãy giờ..., ta đã đi qua chỗ này mười hai lần rồi đấy ạ.
- Thế hả? - Đình Phong tròn mắt. Chẳng lẽ... hắn không nhận ra?
- Đình Phong, sao anh lập được khế ước với An Nhi vậy? - Lục Duy ngồi phịch xuống cái ghế bên đường.
- Ờm.... không rõ nữa. Hồi đó anh lập khế ước với cô ta khi cô ấy chuẩn bị chết ấy.
- Chuẩn bị chết?! - Cậu kinh ngạc hỏi lại.
- Ừ. Lúc đó hình như cô ta rơi từ sân thượng xuống.
Vậy là... cả ba mò tới từng cái khách sạn, chung cư, biệt thự, nhà nghỉ, trường học...
Mỏi, mỏi không thể tả. Mỏi chết đi được. Cái tên thiếu gia này tính lôi cả đám đi đâu nữa. Chân cô muốn rụng tới nơi rồi. Tuyệt đối không được nói ra, nếu không hắn sẽ bắt cô leo lên lưng mà cõng mất. An Nhi cố nuốt nước mắt vào lòng.
Họ đi ngang qua một con hẻm hẹp. Nó hẹp và tối đến nỗi không ai có thể nhận ra sự tồn tại của nó. Cô lết thết đi đằng sau, chân muốn khuỵa đến nơi. Nghe thấy tiếng thút thít từ đâu đó, cô tìm xung quanh và nhận ra khi đưa mắt tới con hẻm khi nãy.
- Thiếu gia, ngài đợi tôi một chút.
Cô gọi hắn rồi lần đường vào con hẻm đen. Đình Phong không thấy an tâm vội đi theo cô. Lục Duy cũng tò mò.
Bên trong, tiếng thút thít càng vang rõ hơn. Cô nheo mắt cố tìm ra hình bóng ấy. Chợt, chân cô vô tình giẫm phải nhánh lá khô, phát ra tiếng động khe khẽ nhưng đủ làm người kia giật mình.
Ánh đèn ở ngoài len lói vào con hẻm hẹp khiến tất cả nhìn được con người bẩn thỉu đang co rúm một góc. Đôi mắt mở to kinh sợ. Màu da trắng bệch qua vệt sáng nhàn nhạt. Mái tóc dài ngang vai rối bù. Chiếc váy trắng rách tươm, dơ dấy, có những vết ô đen, thật lượm thượm và xơ xác. Là một cô gái... Đôi môi nhợt tím tái khẽ tách ra, từ ấy bật nên hai chữ:
- Ác... quỷ...
Đình Phong chau mày. An Nhi tiến gần hơn, nhưng cô gái phía trước cứ lùi xền xệch lại, cô hơi khựng lại khi nghe thấy hai từ đó. Lục Duy đứng im. Đôi đồng tử đỏ rực như viên ruby không hiểu sao lại có chút dao động.
Tâm trí của con quỷ trỗi dậy trong cậu. Khóe môi nhếch lên, để lộ chiếc răng nanh đặc trưng của thú dữ. Cậu bước tới, thật dứt khoát, không chút lo ngại. Con người phía trước hiện rõ sự sợ sệt bên trong con mắt, cáu chặt nền đất, lùi xuống.
“Không sao...”
Một chất giọng cao ngạo vang bên tai đứa con gái bẩn thỉu. Khiến cho tim nhỏ đập mạnh hơn, nhanh hơn. Nỗi sợ nay lại càng sợ hơn. Nhỏ lấy đôi bàn tay gầy của mình bịt chặt hai tai, đầu gối co lại.
“Lập khế ước với ta đi.”
Cậu chìa bàn tay mình ra.
Nước mắt chực trào. Nhỏ không muốn nghe, không muốn nghe điều gì! Bàn tay nhỏ siết chặt vào vành tai lạnh.
“Hãy lập khế ước với ta. Rồi mọi ước muốn của cô sẽ được thực hiện...”
Cậu lặp lại. Vẫn đưa tay về phía trước. Người hơi cúi.
Mọi... ước muốn của tôi... sẽ được thực hiện...? Nhỏ nghi ngờ về điều đó. Hạ hai cánh tay mình xuống. Tiếp tục lắng nghe.
“Phải, tất cả. Ta sẽ cho cô được sống. Được trải nghiệm sự tự do. Cô sẽ không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, hãy lập khế ước với ta...”
Tự do? Đôi đồng tử màu xám tro nhìn vào cậu.
Con người thật là yếu đuối, luôn bị những thứ mong muốn của chính mình làm mất đi tự chủ.
Lục Duy nở nụ cười ác ma. Bàn tay vẫn đưa ra giữa không trung chờ đợi. Ánh mắt sắc bén như dao, như thể nó sẽ điều khiển được mọi thứ chỉ thông qua lời nói tựa mệnh lệnh của chủ nhân.
Và quả như vậy, nhỏ im lặng nhìn tên quỷ đối diện, không chút bản tính loài người. Cánh tay bất giác đưa lên, được nắm nhẹ nhàng trong bàn tay ấm của Lục Duy. Cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đó.
Làn gió thoảng qua, hất cái mũ trùm xuống. Mái tóc bạch kim khẽ bay.
Cậu ngưng lại. Ngước ánh nhìn của mình vào nhỏ. Đôi đồng tử đỏ nhìn sâu vào đó.
- Khế ước đã được lập.
Khuôn mặt nghịch ngợm trẻ con thường ngày biến mất. Thay thế cho điều đó là bộ mặt kiêu hãnh của ác quỷ và nụ cười tàn độc của chúng.