Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 27: Chương 27: Chút dư tàn




- Đủ rồi ! Andrea !

Một giọng nói ấm nhưng đầy kích động phá tan cảnh hỗn độn của hai người họ. Cùng với đó là tiếng giày lộp cộp trên sàn gỗ. Mỗi bước chân ấy đều mang một nỗi niềm thầm lặng.

Họ hướng ra phía người đó.

Sự ngạc nhiên không tài nào che giấu được hiện lên trong đôi mắt. Nhưng nó nhanh chóng biến đi, để nhường chỗ cho sự kinh hoàng.

Tiếng gót giày dừng lại.

Nguyên Khôi ngước mặt lên. Tay trái ôm chặt phần bả vai bên phải - nơi máu nhuộm hết màu áo trắng của anh. Mặt có một vết sẹo dài kéo từ mắt xuống tận cằm. Các vết thương vẫn còn mới, vì ai cũng có thể thấy được từng ổ máu loang lổ ngày một nhiều, và các vệt nhỏ giọt xuống đến cổ, thấm trên nền đất.

Trông anh thật thảm thương.

Mặc cho cơn đau đớn giày xé đến tận tim gan, Nguyên Khôi vẫn giữ vẻ mặt ổn định nhất. Nhưng một con mắt bị chộp kia không thể làm anh khá hơn.

Vừa thấy anh, Andrea rít lên từng hồi:

- Tại sao anh ta còn ở đây !!! Tại sao hắn chưa chết !!! Trương Dũng ! Ngươi đã không làm theo mệnh lệnh của ta? Ta đã bảo GIẾT hắn rồi kia mà !

- Tiểu thư... - Gã quản gia vốn lạnh như sắt đá đột nhiên cúi đầu chịu tội làm hắn yếu hơn bao giờ hết.

- Cô quên tôi là Thiên Thần ư? - Nguyên Khôi hơi cười.

Nó nín lặng.

- Cô nhờ tên Ác Quỷ đó giết tôi như một “con người” thì quả là một điều ngu ngốc ! Cô... đã CHẶT ĐỨT cánh của tôi, chẳng lẽ vẫn chưa thoả mãn?

Nói đến đây An Nhi mới để ý lưng áo anh chỉ còn trơ trọi một chút dư tàn của đôi cánh gãy. Hai thứ nhô ra mà mọi người vẫn thường gọi là “xương” ấy, nay lại bị nhuộm bởi màu đỏ thẫm. Cái cánh - thứ vốn có - thứ đặc trưng nhất của loài thiên thần - đã không còn nữa. Biến mất, cùng những chiếc lông vũ mềm mại trắng toát. Giờ, nơi ấy - nơi đã từng là “chỗ” cho đôi cánh xinh đẹp ấy - trở nên thật kinh tởm và vô cùng đáng sợ. “Bị chặt” đã là một tội, mà “dư tàn” lại là điều khác. Khiến ai nhìn vô cũng buộc phải rùng mình.

Hãy tưởng tượng xem, nếu như một con chim, loài động vật vốn được sinh ra để tự do với bầu trời, bất ngờ bị “đứt” đôi cánh của mình, thì chúng có còn là bản thân nữa không?

- Nguyên Khôi ! Anh sao vậy? - Min lập tức chạy tới đỡ lấy anh, người đang không còn chút sức lực nào nhưng cố gượng để đến được đây.

- Bỏ ra đi Min! - Andrea nói với giọng khó chịu - Hắn đáng bị như thế !

Min ngước lên nhìn nó, đôi mắt chất đầy vẻ lo lắng:

- Anh ta đã làm gì tiểu thư sao?

- Không ! Chỉ là hắn đã hết thời - hạn - sử - dụng thôi ! Bây giờ tên đó chẳng còn gì để mà “lợi dụng” nữa ! - Nó hất mặt.

- Lợi dụng? - Lục Duy nheo mắt - Em đã “ra lệnh” cho anh ta từ đầu tới cuối sao?

Nhỏ cười hắt ra một phát.

- Dĩ nhiên ! Chẳng lẽ mọi người không biết? - Cái giọng giễu cợt hơn. Rồi nó cười lớn, một cách điên dại.

Đình Phong kinh tởm. Nhưng Lục Duy thì trái lại. Cậu mở to đôi mắt ra như chợt hiểu điều gì. Rồi cuối cùng đôi môi khô khốc cũng mấp máy:

- Vậy là... cái “khế ước” đó, cái khế ước mà anh đã từng lập với Nguyên Khôi... Mọi chuyện diễn ra trong hai năm ấy..., Và cả “cha mẹ” được làm bằng hình nộm... Tất cả, ... đều do em sắp đặt?

Bao gồm cả “cuộc điện thoại” ấy nữa. Thì ra người anh đã nói chuyện ở đầu dây bên kia khi đó là... Andrea?

Một tràng cười phá lên. Dìm xuống nỗi đau khổ của mỗi người trong căn phòng.

- Hahahaha!!! Đúng thế ! Đúng thế ! Tất cả đều do em đấy! Hahahahaha! Cả việc cô bạn Min này, cũng do em!

Min ngẩn người. Là ý gì chứ?

- Chẳng lẽ cô không nhớ? - Andrea lau giọt nước mắt ở khoé mi do cười quá nhiều - Cũng phải thôi ! Cú sốc tinh thần quá lớn mà ! Vào đêm ấy, tôi đã sai người đánh đập cô. Chém giết thế nào là tuỳ ý họ. Thật không ngờ cô còn sống, kể ra lũ ấy cũng tốt đấy chứ? Thậm chí họ còn tha cho cô. Xem kìa, trông vẫn “nguyên vẹn” đấy chứ hả? Chỉ nhờ rằng, không cần đem xác cô đến một nơi đàng hoàng, quẳng cái thứ dơ dấy, gớm ghiếc đó vào xó nào cũng được. - Nó liếc nhìn qua An Nhi - Ban đầu tôi chỉ định cho Min làm quản gia của Đình Phong, không tính đến trường hợp chị sẽ xuất hiện. Và cũng chẳng thể ngờ được là sớm đến thế. Dĩ nhiên là cô bạn này hết “công dụng” rồi. Thế nên tôi mới “trừ khử” một chút để giảm bớt thứ - không - xài nữa.

Nó nhún vai một cái đầy tự nhiên.

An Nhi giật thót mình khi biết tin, tất cả mọi người đều bị nhỏ lợi dụng một cách tàn nhẫn.

Hay nói khác hơn, họ đều là những con cờ trong tay vị tiểu thư này.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó...

...Hãy thứ lỗi cho tôi...

Nguyên Khôi, anh đã nói với cô như vậy. Tại sao cô không nghĩ tới điều này sớm hơn? Anh ấy chỉ làm theo mệnh lệnh của nó. Anh vô tội. Đều là một sự sắp đặt. Một kế hoạch hoàn hảo. Không bị ai nghi ngờ, ít ra cho tới tận giờ phút này. Anh... đã xin lỗi cô. Anh không muốn làm hại cô. Không muốn làm điều sai trái.

Nhưng, thắc mắc vẫn là thắc mắc.

Sao Nguyên Khôi phải làm theo ý Andrea?

Không phải nó đã lập khế ước với Trương Dũng rồi sao?

... Bởi vì con bé là đứa trẻ đặc biệt ....

... Bởi vì nó là người ĐƯỢC ƯU TIÊN ...

Đầu cô bỗng nhói đau. Giọng nói lạ vang vọng trong đầu cô. Như thể là một lời nhắc nhở hơn là một câu trả lời.

Vào khoảnh khắc đó, An Nhi mường tượng mình đang rơi xuống trong bóng tối. Hai tay bịt chặt tai để không phải lắng nghe cái giọng nói kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Đột nhiên, một ánh lửa xoẹt ngang qua mắt cô.

Tim cô như trùng xuống.

An Nhi trở về với thực tại.

Bỗng, dưới chân cô có một sự xúc tác nhẹ. Một chất lỏng nhầy nhầy, nhớt nháp. Bốc lên mùi tanh thoang thoảng hoà lẫn với không khí.

Cô chỉ kịp định hình được nó là gì sau khi nghe cái âm thanh đó:

“PHẬP” !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.