“PHẬP” !!!
An Nhi mở to mắt. Con ngươi cô như muốn rớt ra. Các giác quan tê lại. Người cô bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đến phát run. Cô muốn giơ tay lên ôm lấy cơ thể mình để sưởi ấm nó. Ít ra cũng được như thế. Nhưng không. Não bộ không cho phép cô làm thế. Nó bắt cô không được cử động. Nó bắt cô phải đứng im. Dù có muốn làm trái lại cũng không được, bởi lúc này, An Nhi cảm thấy mình như bị đóng băng toàn thân.
Min như pho tượng. Đình Phong chỉ hơi cau mày mím môi, trông chẳng có vẻ gì là hoảng sợ. Mặc dù có chút kinh tởm. Nhưng trong thâm tâm hắn mách bảo như thế là việc đúng đắn. Thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nguyên Khôi banh con mắt của mình. Cố gắng xác thực điều mình đang được chứng kiến.
Lục Duy vốn là người dễ mất bình tĩnh. Tuy lạc quan hay cười là thế nhưng cậu không giỏi kiềm chế cảm xúc của mình. Đặc biệt là rất nhạy cảm về những chuyện quá khứ. Những chuyện cậu đã từng cố quên đi.
Nếu nó lại tái hiện.
Thì lúc đó, cậu sẽ mất đi trái tim. Mất đi bản tính làm người.
Và trở về với cái gọi là “nguyên hình“.
Con dao găm chặt không một chút nao núng vào bụng Andrea. Con bé chỉ kịp nhìn xuống cái vết thương đang dần lớn và vũng máu ngày một loang lổ khắp tấm vải mềm của chiếc váy xòe. Hàng mi giật giật. Không thể tin nổi vì quá bất ngờ. Và cái “bất ngờ” ấy nhanh đến nỗi không kịp nhìn. Chỉ như một cái chớp mắt, khi mở ra, cái khung cảnh đã như vậy.
Ngay cả Trương Dũng cũng hết sức ngỡ ngàng.
Anh ta là ác quỷ, lại đứng ngay cạnh vị chủ nhân của mình, nhưng lại không kịp trở tay về cái sự nhanh - quá - mức ấy.
Nó ọc máu ra khỏi miệng, trừng mắt lên nhìn Lục Duy. Hàm răng nghiến chặt. Cơn đau làm nhỏ mất đi cảm giác. Các ngón tay mỏng manh chỉ kịp co quắp lại. Cậu cũng nhìn lại. Khuôn mặt hồn nhiên giờ trở nên lạnh lùng tàn ác như một con quỷ thực thụ. Không chút cảm xúc. Lạnh đến kinh người. Đôi môi buông thỏng nhưng nhìn như đang cố kìm nén để không phải tuôn ra lời đe dọa nào.
Andrea khụy xuống. Chưa lần nào nó thấy gục ngã và hèn hạ như thế này. Trương Dũng lập tức đỡ lấy vị tiểu thư của mình. Từ trên cao, Lục Duy đưa mắt nơi hai người họ, bằng đôi mắt sắc như lưỡi dao, tưởng chừng như có thể cắt xuyên mọi thứ. Cậu cất giọng khàn khàn:
- Đây là cái giá phải trả cho sự ngu dốt của cô. Cho sự mất mát của tôi, và Đình Phong.
Nó ngang bướng nhếch môi cười. Cái nhìn đầy khinh bỉ. Lông mày hơi nhíu lại để chịu đựng cơn đau. Tay trái đưa lên lau giọt máu trào ra khỏi miệng khi nãy, tay phải vẫn ôm lấy vùng bị con dao găm vào. Nói với giọng run run như đang thúc ép âm thanh phải bật ra, con bé nghểnh cổ, không có ý định rút lui:
- T-tôi không làm gì sai cả... Có trách thì trách cha mẹ các người đã làm gì tôi... Nói dối đã là một tội, lần này cái lũ khốn nạn đó lại lợi dụng cha mẹ tôi ! Tôi... chỉ đang làm điều ngược lại thôi... Chỉ đang “trả thù” cho bọn họ...
Bộp !
Đế giày của Đình Phong hạ xuống trên tấm lưng nhỏ của nó. Dí dí phần gót như đang cố đâm sâu vào tâm địa cái con người hèn hạ phía trước. Hắn cất lời lạnh nhạt, không thiếu sự mất bình tĩnh trong câu nói:
- Không được gọi cha mẹ tôi là “cái lũ “, và càng không được nói họ là “khốn nạn “ ! Bởi vì cô, không có tư cách được nói thế. Tôi lặp lại, họ, muốn giúp đỡ cho gia đình cô, để cả hai cùng sánh bước trên cái sự nghiệp to lớn này. Và cô, chỉ mãi mãi là một đứa trẻ, không hơn không kém. Sự thiếu hiểu biết của cô đã dẫn đến cái kết cục không hay cho chính cha mẹ mình. Tôi chỉ có thế diễn tả bằng một từ: Đáng lắm !
Vừa nói, hắn vừa dầm mạnh chân hơn. Dí cái gót thật sâu trên cái sống lưng mỏng manh của nó, khiến cái má của nhỏ kề sát mặt đất. Trương Dũng không thể làm gì được bởi sự khống chế của hắn. Đình Phong dùng toàn bộ năng lực ác quỷ, thật sự là điều khó khăn khi giữ chân được tên cấp cao hơn hắn. Mái tóc đen lại dần nhuộm trắng. Nhưng đây là lần đầu nó chuyển màu chậm đến thế.
Andrea phọt máu ra.
Làm các tia chất lỏng đỏ vẽ lên như bị phẩy màu đột xuất trên sàn gỗ.
Nó siết chặt tay lại, gằn giọng:
- Cha mẹ tôi... chết vì các người !
- Thôi đi !!! Đừng có lải nhải nữa ! Họ chết vì điều gì hả ! - Hắn tức giận.
- Họ chết vì...
Lúc này đột nhiên ánh mắt Andrea tối sầm xuống. Đôi đồng tử như đang nhìn một nơi xa xăm bất tận nào đó. Cái nhìn vô hồn. Cái miệng nhỏ khẽ mấp máy, không biết vì đang đau đớn hay do điều khó nói...
- ...lửa.
Buông ra một từ. Cả gian phòng im ắng. Lửa? Hỏa thiêu?...
Giống như cách con bé đã “giết” cha mẹ hắn. Và những giai nhân vô tội...
- Tại sao? - Hắn hơi nhíu mày lấy làm khó hiểu.
- Không phải lỗi của tôi !
Nó thì thầm, giọng run run, ngột ngạt. Lúc này, Đình Phong mới nhấc chân mình ra. An Nhi có thể nhìn thấy hai con ngươi kia đang run rẩy. Đôi mắt con bé tiểu thư trợn lên, đầy kinh hoàng. Tròng trắng như muốn lồi hết ra. Nó lại tiếp tục:
- K-không..., tất cả đều không phải do tôi... - Rồi nó đưa hai tay lên ôm lấy đầu. Khiến cho bàn tay giữ vết thương đầy máu ban nãy nhuộm luôn cả mái tóc màu sáng. Cả thân người vốn nhỏ bé co rúm lại trông càng nhỏ hơn. Cái hình hài ấy run lên. Cảm giác như từng khúc xương trong cơ thể mình sắp rụng rời. Nhỏ lại rít lên - Không phải do tôi !!! Tôi không làm gì sai cả !!
- Tiểu, tiểu thư... - Trương Dũng cố gượng ra một câu nói. Nhưng sức mạnh hiện đang bị Đình Phong kiểm soát không cho phép anh làm gì theo ý mình.
Andrea như kẻ bấn loạn thần kinh. Nhỏ gào thét. Con mắt trừng trừng kinh sợ. Khuôn miệng há rộng ra như đang cố vớt lấy không khí, đến nỗi chúng có cảm tưởng như sắp bị rách toạc. Trương Dũng dần mất bình tĩnh với hành động đó của vị tiểu thư mình. Anh, với tư cách là người lập khế ước với nhỏ từ ngày nó còn ở trong bụng mẹ, là người hiểu nó nhất trên đời, đang biết diễn biến về chuyện bất bình thường này của Andrea.
- Tiểu thư ! - Anh cố gắng hét lên. Đẩy lùi vòng bảo vệ của hắn.
Đình Phong thúc đẩy năng lượng đến nhanh hơn để ngăn chặn Trương Dũng. Mái tóc cũng chuyển sang bạch kim chậm hơn. Đôi đồng tử hắn từ xanh chuyển thành đỏ đô. Hắn cắn chặt răng. Vẫn không ngừng quan sát các biểu hiện kỳ lạ của nó.
Andrea liên mồm, “Không phải lỗi của tôi ! Không phải do tôi !...”, nó hạ giọng thì thào, hệt đang khẩn thiết cầu cứu sự thương xót từ thượng đế.
Hãy cứu lấy tôi...
Bỗng, An Nhi nghe thấy một giọng nói yếu ớt phát lên trong đầu mình.
Hãy cứu lấy thiên thần sa ngã...
Xin đừng để ai biết đến sự thật này...
Làm ơn, xin Ngài, thưa Thượng Đế. Xin rủ lòng thương cho kẻ phàm trần vô tội này...
Ai vậy? Là ai đang nói? Cô cố tra hỏi. Moi đâu đó trong tiềm thức một khuôn mặt quen thuộc.
Hãy trả lời câu hỏi của tôi, liệu tôi có làm gì sai...?
Cớ sao Ngài cứ nhẫn tâm với cuộc đời tôi như thế hả...?
Cô bất giác giữ lấy hai bên thái dương mình, đồng thời bịt chặt tai lại.
Đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy cái âm thanh lạ lùng nói với mình.
Tôi... ghét anh ta !
Nhưng sự đời lại không đơn giản thế. Tại sao quá khứ lại cho tôi từ đó? Để rồi bây giờ, tôi buộc lòng thành thật với đời mình là tôi đang yêu...?
Tôi muốn giết hắn !
Tôi muốn nhìn thấy máu của kẻ đó !
Tôi muốn nhìn thấy cái kết thật tàn khốc của kẻ thù mình.
Hãy cho tôi điều ước cuối,...
Hãy cho tôi được chính tay mình đâm hắn. Cho tôi đượctự do rạch từng đường nét trên da thịt hắn. Cho tôi thấy sự đau đớn của hắn... Như cách hắn đã làm với tôi...
Tôi đã quá mệt mỏi và khổ sở rồi...
Xin Ngài, hãy thực hiện ước nguyện cuối này...
Để chính lúc ấy, tôi sẽ lại là người ĐƯỢC ƯU TIÊN...
Được đứng trên đỉnh cao nhìn xuống những kẻ phàm trần tội lỗi. Ngu ngốc. Ngây thơ. Và dơ bẩn.
Được đứng trên đỉnh cao để giẫm đạp lên những cái xác thối rữa của bọn người tầm thường...
Rồi nở một nụ cười mà không ai có quyền được có...
Tôi...
... liệu có còn GIÁ TRỊ ?