An Nhi bị hút vào dòng mê hoặc của một thứ ảo ảnh khác không nhìn thấy được, thứ đó chỉ xuất hiện trên đôi mắt cô, trong tâm trí cô...
Hiện thực...
- Cô mà không đến đây tôi thề sẽ giết chết cô đấy, rõ chưa?!!
Đình Phong lay mạnh người cô dậy. Nhưng chỉ trừ mái tóc buông xuôi dưới cánh tay hắn thì hầu như chẳng còn gì trên cơ thể cô cử động, cho dù là một chút sự rung rinh của đôi mi dài. Nước da cô vốn trắng lại trở nên trắng bệch hơn, xanh xao và ốm yếu. Nguyên Khôi đứng lặng một bên, nơi cổ vẫn còn hằn dấu ngón tay của hắn, nhíu đôi lông mày hoàn mỹ lại, anh đang cố tìm cách để cứu cô ấy. Trước đây hầu như anh chưa gặp trường hợp nào như thế này, đa số các cô gái đều bị anh “quyến rũ” đều nằm ở cái nhan sắc tuyệt vời ấy, ít ai thấy được “đôi cánh thiên thần” kia. Mà nếu có thấy thì sau khi thiếp đi cũng chỉ mất khoảng năm phút, không ai ngủ lâu như thế này. Chẳng những thế, cô lại có những hành động rất kỳ lạ. Như khuôn miệng nhỏ xinh đang mở hé kia, hay đôi mắt đó. Đồng tử cô chẳng có chút gì gọi là sự sống.
Lục Duy căm phẫn lao vào Nguyên Khôi. Nắm chặt áo anh, lay mạnh như đang đập vào lồng ngực không tim
- Nguyên Khôi !! Anh mà làm cô ấy chết thì suốt đời tôi và Đình Phong cũng không để yên cho anh đâu !!!
Anh không nói gì, chỉ biết im lặng như ngầm nhận tội.
o O o
Cô cảm thấy thân người mình thật nhẹ. Nhìn xuống, cô phát hiện mình không mang giày, đôi chân trần như đạp đổ không trung đen kịt bên dưới. Mái tóc đen hơi rối xoã xuống. Cô thấy mình mặc bộ váy ngủ màu trắng mỏng, trên người không còn là bộ đồ hầu thường ngày. Cô thấy phía trước có chiếc cổng, ánh sáng nhàn nhạt toả ra từ đó. Cô bước nhanh như chạy về phía ấy, lòng hiếu kỳ muốn trông qua kia.
- Mẹ !!
Một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc ngang vai đáng yêu chạy về người phụ nữ trung niên. Trên người là chiếc váy màu hồng xoè rộng, tay ôm con gấu bông. Người phụ nữ mà cô bé ấy gọi là “mẹ” đang im lìm lật từng trang sách, nghe thấy con gọi, bà tháo kính xuống nhìn qua. Trên môi nở nụ cười đẹp như đoá hoa hồng quyến rũ. Khung cảnh xung quanh như trong truyện thần tiên, ấm áp và êm dịu lạ thường, nó tạo cho cô cảm giác an toàn khó tả. Một lúc sau, khi đứa con gái bé bỏng ấy được đặt vào lòng người mẹ, rồi bà lại đeo kính vào, kể chuyện cho con nghe, trả lời những câu hỏi rất thơ ngây, dại khờ của nó; thì một người đàn ông trung niên lao đến, bế đứa con nhỏ lên không trung. Đứa bé thích thú cười rạng rỡ, miệng liên tục gọi “ba, ba“. Ông ấy khoe ra cho con món đồ chơi mới, đấy là con búp bê bằng vải với mái tóc xoăn màu vàng và đôi mắt được khâu bằng cúc áo màu xanh. Tấm vải đỏ được quấn làm váy. Cô bé thích thú nhận lấy, miệng cười khúc khích. Người mẹ ôm con, bà căn dặn con kỹ lưỡng:
- An Nhi, ba đã tặng con đồ chơi mới, con hứa là phải ngoan nghe chưa?
- Dạ !!
Cô có nghe lầm không?
An Nhi?
Đó không phải tên của cô sao?
Chẳng lẽ... đứa bé ấy là cô? Cô còn chẳng nhớ được lần cuối mình gặp họ là lúc nào. Thứ duy nhất còn tồn tại trong ký ức cô cho đến tận bây giờ chính là khoảng thời gia cô bị quên lãng bởi tất cả mọi người. Bị ruồng bỏ. Cảm giác cô đơn. Chịu sự ghẻ lạnh từ những người xung quanh. Cô chỉ nhớ rằng, khi ấy cô đã rất suy sụp tinh thần, chẳng còn mong mỏi hay chờ đợi sự thần kỳ nào. Nhưng... Kia không phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu đó đã từng là một phần ký ức của cô thì nó đã hoàn toàn minh chứng cho việc cô đã từng có một mái ấm gia đình. Một nơi nào đó để nương tựa, một ai đó để yêu thương, một niềm vui nhỏ nhoi từ cha mẹ...
Vụt !!
Ảo ảnh biến mất. Cô đột nhiên cảm thấy mình lạc lõng giữa nơi đây. Chợt, một ảo ảnh khác hiện ra, cô ở mép cánh cửa để nhìn vào khung cảnh bên trong. Nhưng đây lại khác. Bên trong là hình ảnh một đứa trẻ trông như con nhà quý tộc. Nó trạc ba bốn tuổi. Nhỏ xíu và đáng yêu. Thằng nhóc đang đẩy chiếc tàu lửa được làm bằng chất liệu gỗ tốt cùng với nước sơn bóng. Miệng cười khoái chí. Đằng sau nó là người phụ nữ trung niên ngồi trên chiếc ghế sofa trắng và người đàn ông ngồi tương tự ở phía đối diện. Họ hưởng hơi ấm từ chiếc lò sưởi đang hừng hực cháy, đưa đôi mắt triều mến nhìn đứa con nhỏ. Bỗng, cô nhận ra hình bóng ai đó thật quen thuộc đang đứng đằng sau người đàn ông kia.
Ồ, ông quản gia?
Vậy... kia là Đình Phong? Ngài thiếu gia của cô?
Ông quản gia cũng cười hiền từ, khuôn mặt phúc hậu luôn đọng lại trong ông...
Thế... Cha mẹ Đình Phong...
Cô thấy cổ họng mình nghẹn lại. Ừ thì, cô cũng đã biết chuyện hắn mất cha mẹ từ lâu. Nhưng sao nhìn lại, cô vẫn cảm thấy thật buồn thay cho hắn. Cô chưa bao giờ được hay muốn đào sâu về quá khứ của hắn. Giờ cô đã biết... Có được một gia đình đầm ấm và hạnh phúc như thế, ông trời nỡ cho số phận nghiệt ngã làm tan biến nó? Cô không hiểu được cảm xúc giày xé và đau đớn hắn cảm nhận được là như thế nào... nhưng chắc sẽ đau hơn cô. Bởi vì, cũng đã có một lần cô dại khờ nghĩ rằng mình sẽ không cần cha mẹ, không cần ai quan tâm và chăm sóc cô, không cần sự thương hại, và tin rằng cô có thể tự lập được. Khi ấy... cô đã bị họ bỏ rơi... nhưng cô không buồn. An Nhi ghét họ ! Ghét ghê gớm ! Nên cô không thấy đau buồn gì ! Thậm chí là cũng chẳng quan tâm tới điều đó !
Các hình ảnh về cậu nhóc cứ liên tục hiện ra, như một mạch phim không điểm dừng. Nó cho cô biết được tất cả sự hạnh phúc đó. Rồi An Nhi phát hiện ra, trong ấy, cô chưa một lần thấy nó khóc... Hầu như bao giờ, lúc nào nụ cười cũng nở trên môi. Luôn vui vẻ và đáng yêu như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Ngây thơ, lạ lẫm, vui thích với mọi thứ xung quanh. Thích chui vào lòng người mẹ, cảm nhận hơi ấm từ đó, ngửi được mùi hương từ mái tóc. Ôi, cô nghĩ, Đình Phong lúc đó trông mới đáng yêu làm sao, thế mà bây giờ hắn lại trở nên lạnh lùng như thế. Cuộc đời thật tàn nhẫn khi chia cắt niềm hạnh phúc của một đứa trẻ.
Nhưng rồi, An Nhi trông thấy một cảnh tượng hãi hùng. Một đám cháy. Toàn bộ đều nhuốm màu vàng của lửa, của sự phản bội. Nóng rực. Như đang cố thiêu đốt hay nuốt chửng tất cả, để thoả mãn cơn thèm khát ý muốn giết người. Một xó nào đó, đứa bé bốn tuổi kia giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn vào ấy, hết nửa cái đầu khuất sau lưng bác quản gia. Nó không cười như trước nữa, nhưng nó cũng chẳng khóc, chỉ nhìn thôi..., nhìn bằng một cái cách nào đó mà không ai hiểu được trong đầu nó nghĩ gì.
Và ngược lại, cũng ở một góc khuất nào đấy, có một bóng người, thật nhỏ bé và tí hon so với cô. Đang nở một nụ cười, lạnh lùng, tàn nhẫn và man rợ... Rải rác dưới chân là những que diêm đã tắt. Thêm rất nhiều thùng nhựa rỗng bốc mùi... xăng.