Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 23: Chương 23: Quản gia




- !!!

Cô giật mình bật người dậy. Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, như để ngầm thông báo với cô biết rằng, cô đã trải qua một cơn ác mộng. Đình Phong nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, như vừa trút được gánh nặng hay nỗi lo âu tưởng chừng không thể vứt bỏ. Lục Duy buông áo Nguyên Khôi xuống, Min vui mừng nhảy cẫng lên.

o O o

An Nhi dậy sớm như mọi hôm. Bước qua phòng Nguyên Khôi: anh không còn ở đó nữa, có lẽ anh đã biết hối hận mà rời đi. Cô tiếp tục gọi Đình Phong dậy. Lạ rằng, hôm nay vừa nghe thấy tiếng gọi đầu tiên của cô thì hắn đã bung đôi mắt nhắm nghiền kia ra. Thích thú và vui vẻ hơn mọi ngày. Cô cảm thấy yên tâm hẳn. Chỉnh lại y phục màu tối - sắc ưa thích của hắn - xong xuôi, cô cúi người chào rồi rời phòng để xuống bếp. Đập vào mắt cô là hình ảnh Nguyên Khôi đang ngồi bình thản uống trà, cùng với bác đầu bếp bên cạnh.

- Ô, cháu dậy rồi à? - Bác cười hiền từ nhìn cô.

- Vâng... - Cô vẫn không rời đôi mắt ngạc nhiên ra khỏi anh.

Như nhận ra, bác ấy tiếp tục:

- A, đây là công tử của một tập đoàn lớn nào đó, nghe nói hôm nay thiếu gia nhà mình có hẹn với cậu ấy.

- Tại sao anh còn ở đây !!

Cô chưa kịp trả lời thì Lục Duy đã nhảy vào. Dây nơ thắt dưới cổ áo vẫn còn đang dang dở. Có lẽ trong lúc Min đang chỉnh lại y phục thì nghe thấy câu của bác đầu bếp nên vụt chạy xuống đây. Đình Phong cũng xuống đến nơi, nhưng hắn không nói gì, chỉ biết im lặng nhìn anh như đang có ý khiển trách. Nguyên Khôi đặt tách trà xuống, thở dài một cái.

- Cậu muốn anh rời đi? - Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại có chút man rợ.

- ... - Lục Duy sau khi nghe lời nói đó cũng chẳng nói gì, cậu im bặt, hay khựng lại thì đúng hơn.

Anh đứng dậy, tiếng ghế kéo ra cọt kẹt kéo theo không khí nặng nề xuống. Tiếng gót chân anh tiến gần lại, đi ngang qua tất cả mọi người để đến được phía cửa chính bên kia, và dĩ nhiên là ngang qua cô.

“ Hãy thứ lỗi cho tôi...”

Cô nghe được giọng nói đó từ anh, thoáng giật mình, lúc cô quay lại thì anh hầu như đã biến mất. Nguyên Khôi đã rời đi. Anh đã làm gì sai sao? Tại sao phải xin lỗi cô? Trong lúc mơ màng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? An Nhi không hiểu, cũng chẳng biết...

o O o

- Thiếu gia, hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, ngài hãy tự thu xếp phần còn lại. - Cô nói với hắn.

- Cái gì??? Cô định đi đâu vậy? - Hắn (xém) té nhào ra khỏi ghế.

- Thưa ngài, đấy là chuyện của tôi, ngài không nên bận tâm đến. Vậy, tôi đi đây. - Cô lễ phép cúi người rồi đi nhanh ra ngoài, sập cửa lại khiến hắn không kịp nói gì.

An Nhi lấy xe vào thành phố. Đã lâu cô không đi xa thế này, từ cái lần đầu tiên gặp Lục Duy, cô không đi chợ nữa. Buổi chiều hôm nay thật ảm đạm, hệt như màu xám đơn độc trong căn phòng lạnh lẽo của Đình Phong. Cô khẽ thở dài, lòng tò mò muốn biết rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà trông cả ba người họ lạ lùng đến thế. Đang trong mớ suy nghĩ rối bời, bỗng cô phát hiện rằng mình đã đến nơi. Dừng xe lại, cô nghe thấy tiếng người phụ nữ thân thuộc:

- An Nhi ! Lâu rồi không gặp !

- Vâng, chị. Bác ấy vẫn tốt chứ?

- Ừm..., chưa có dấu hiệu tốt lành gì. - Nữ y tá xoa gáy chán nản.

- Em có thể đi gặp được không?

- Ừ, lối này.

Rồi cô y tá dẫn An Nhi dọc theo hành lang của bệnh viện để đến được căn phòng số 314 nằm ở phía tây trên tầng ba. Cô có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nghe thấy tiếng rên khóc của người nhà bệnh nhân, tiếng nói chuyện xì xào, tiếng bánh xe lăn ken két trên nền gạch một cách vội vã; nhưng dường như tất cả mọi thứ đều chìm đi khi cô đứng trước cánh cửa đó.

- Cho em vài phút riêng tư. - Cô nói nhỏ nhẹ với nữ y tá.

- Ừm. - Chị ấy rời đi, trên tay vẫn cầm xấp tài liệu về bệnh nhân.

Cô hít thật sau, mở cửa phòng. Ánh chiều tà rọi qua dãy cửa sổ làm nhòa mắt cô. Không khí bên trong im lặng khác thường. Đấy là một căn phòng đơn, chỉ có một người nằm nghỉ. Cô tiến vào sâu hơn rồi dừng lại. Trên chiếc giường ấy, một người đàn ông lớn tuổi nhắm nghiền mắt. Lớp da nhăn nheo qua năm tháng. Đôi môi khô khốc. Chiếc mũi hít thở khóc nhọc nhờ bình dưỡng khí. Ông trông chẳng còn chút sự sống nào. Máy đo nhịp tim vẫn đang đếm từng giây ông còn tồn tại nơi trần gian này, chờ đến khi ngọn lửa sống nuôi trong ông tắt thì nó cũng sẽ dừng lại. Các đầu ngón tay, đầu ngón chân không gì động đậy, dù là nhỏ nhất. Ông nằm im thin thít. Khuôn mặt hiền từ, phúc hậu vẫn không biến mất trên ông. An Nhi cố nở một nụ cười:

- Bác quản gia, bác vẫn tốt chứ?

-...

- Lâu rồi cháu không đến gặp bác, thành thật xin lỗi bác. Do dạo này lịch trình của thiếu gia tăng lên đáng kể, ngài ấy cứ nhất mực bắt cháu ở lại để phụ việc.

-...

- À, nhà ta có thêm thành viên mới đấy ạ ! Đó là cậu chủ Lục Duy, bác biết anh ấy chứ? Hình như là bạn thân từ hồi nhỏ của thiếu gia. Anh ấy trẻ con lắm ạ, nhưng mà lớn hơn cháu tận một tuổi cơ ! Ngoài ra chúng cháu cũng có thêm một người hầu nữa, em ấy làm quản gia riêng cho Lục Duy cậu chủ.

Vẫn không có tiếng trả lời. Nhưng cô vẫn cứ kể, kể, tuy rằng cô biết sẽ không bao giờ có người đáp lại các câu hỏi của cô, sẽ không ai nói chuyện với cô. An Nhi như tự trò chuyện với chính mình; hoặc cô đã biết lời đáp của vị bệnh nhân kia nên cô vẫn cứ nói tiếp. Cô kể cho bác ấy nghe mọi chuyện.

Chợt...

Trong căn phòng cô đơn ấy, một âm thanh kêu lên inh ỏi. Khiến ọi hoạt động sống dừng lại.

Tiếng...

...của máy đo nhịp tim !

An Nhi đứng bật ra khỏi ghế.

Ngọn lửa sống trong ông ấy đã tắt, thước đo thời gian kết thúc. Tiếng thở không còn nữa. Người ông dần lạnh đi, tê tái lại. Cái âm thanh kinh hoàng của thần chết báo hiệu thời điểm bắt đầu, linh hồn ông sẽ được lấy đi.

Các bác sĩ chạy ùa vào. Với những thao tác thuần thục, họ sốc tim cho ông. Cô lùi ra xa. Bác ấy... sẽ chết??? Ừm..., chỉ là “sẽ” thôi... Cô tự trấn an mình.

Ngồi chờ ở hàng ghế bên ngoài phòng bệnh, cô lo lắng. Lát sau, bác sĩ bước ra ngoài. Nhìn dáng vẻ cũng biết tình hình ra sao, cô đi tới hỏi thăm:

- Bác sĩ, ông ấy thế nào rồi?

- Xin lỗi cô. Bác ấy không qua nổi cơn nguy kịch.

Rõ ràng chuyện này thế nào cũng xảy ra. Cô biết. Cô biết. Giờ nó lại trở thành sự thật, sao cô cảm thấy đau lòng quá. Cô phân vân không biết có nên cho thiếu gia biết chuyện hay không... Nếu biết thì ngài ấy sẽ phản ứng như thế nào.

Đình Phong đã luôn coi bác quản gia như cha mình từ sau vụ cháy thảm khốc đó. Hồi nhỏ, ngài ấy còn chẳng thể sống nổi nếu thiếu bác ấy cạnh bên, luôn coi sóc cậu chủ thật chu đáo, nên hắn yêu mến bác quản gia lắm. Và rồi một hôm, tuổi già kéo theo bệnh tật đưa bác cận kề cái chết. Hắn không chịu, không cho bác đi đâu hết, muốn bác tiếp tục phục vụ mình, nhưng nếu hắn càng cố níu kéo thì thời gian của bác càng ngắn lại. Cuối cùng, vị bác sĩ kia phải nói với thằng nhóc mới mười mấy tuổi kia rằng nếu muốn ông quản gia già sống lâu hơn nữa thì phải đưa ông tới bệnh viện.

Trong đầu của Đình Phong lúc ấy thì “bệnh viện” là một toà nhà trắng xoá, bên trong chứa thật nhiều, thật nhiều người với những tiếng than khóc, tiếng gào thét đau đớn, và ...máu, xác chết, dao kéo; hay nói đúng hơn, đối với hắn “bệnh viện” đồng nghĩa với “địa ngục trần gian“. “Nếu muốn bác ấy sống... ư?” Hắn phân vân. “Nếu chỉ còn mỗi cách đó thì...” Rồi Đình Phong quyết định làm theo lời bác sĩ, với điều kiện hãy cho bác những điều tốt nhất có thể, hắn sẽ trả tiền ọi chi phí.

Trở lại với hiện thực. Biết nói sao với hắn đây? Bác quản gia... qua đời rồi...

Cô cảm thấy lo lắng.

Đình Phong...

o O o

Bầu trời xám xịt màu buồn bã. Cơn mưa nặng hạt trút xuống đầu người, làm nhoà đi tầm mắt. Xung quanh bị bao phủ bởi lớp mưa dày hoà cùng với tiết trời lạnh lẽo. Đến mây cũng phải khóc cho sự mất mát này. Giữa cánh đồng hoang ở rìa thành phố, nơi trải dài là các mô đất với những mảng đá được cắm phía trên và các dòng chữ ghi tên ai đó. Thì... cũng có một nấm mồ tương tự ở phía bên kia, nơi có hai chàng trai và hai cô hầu cùng các người giúp việc khác, đang buồn bã, xót thương cho ông ấy. Hắn im lặng nhìn tấm bia phía trước, lòng nặng như chì, lại thêm một nỗi đau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.