Hầu Gái Của Đại Gia Tộc

Chương 104: Chương 104




Có lẽ đã nghĩ thông, thêm tâm tình dễ chịu, đến Lục Vân biệt trang nửa tháng, tình trạng nôn nghén của A Nan đã khỏi hẳn.

Vì thế, không chỉ A Nan muốn rơi lệ đầy mặt, mọi người trong phủ cũng vỗ tay chúc mừng nàng, Sở Bá Ninh thường nhíu mày cũng buông ra. Có thể nói, thật là rất không dễ dàng

Nôn nghén xong, A Nan lại xuất hiện những biểu hiện đặc thù của phụ nữ có thai, khiến mọi người biết đây là thai phụ, chi bằng nhượng bộ lui binh, tránh cho làm phụ nữ có thai bị thương.

Mang thai ba tháng, bụng hơi lộ ra, A Nan bắt đầu tham ăn thèm ngủ — đây là quyền lợi của phụ nữ có thai. Như muố bù lại thời gian ăn không ngon ngủ không yên lúc trước, bây giờ nàng ăn ngon ngủ say, đúng giờ có nha hoàn gọi nàng dậy đi tản bộ, tránh cho ngủ nhiều không tốt cho thai nhi, thật sự là hạnh phúc vô cùng.

Thời điểm A Nan ăn được ngủ ngon, Vương gia nhà nàng bắt đầu kỳ nghỉ của mình, lúc bận thì chạy giữa kinh thành và biệt trang, khi nhàn ở trong biệt trang lười biếng cùng nàng ăn ăn ngủ ngủ, trong thời gian ngắn đã bổ sung lại số thịt gầy đi, A Nan có khi sẽ bò qua sờ sờ bụng hắn, thấy bụng hắn có thêm không ít thịt, lòng nàng mới cân bằng một chút (=__=!). Sau đó là bánh bao nhỏ nhà nàng a…… nói đến đứa con này, A Nan thật là hâm mộ đố kị ghen ghét đủ cả!

Theo ý tưởng lúc trước của Sở Bá Ninh, có một con là đủ, bồi dưỡng bé thành một nữ nhân lợi hại, hơn nữa với quyền thế của Túc vương phủ, sau này kén rể hay gả đi đều có bảo đảm! Nên dù hiện tại đã mang thai một đứa chưa biết nam nữ, cách giáo dục của Sở Bá Ninh dành cho con gái đã định hình, cũng không quá trói buộc con gái, bé thích gì cũng được. Ở nông thôn không có nhiều quy củ như kinh thành, trừ bỏ giờ họcất yếu, bánh bao nhỏ thích cái gì muốn chạy ra ngoài, Sở Bá Ninh sẽ phái vài tên thị vệ đi theo, để bánh bao nhỏ tùy ý “lưu lạc” bên ngoài, chỉ cần nhớ phải trở về là được! Dù sao con còn nhỏ, xuất đầu lộ diện gì đó, khu vực gần đây là địa bàn của Túc vương phủ, không ai dám nói gì.

Mỗi khi bánh bao nhỏ ra ngoài dạo một vòng trở về, đám nha hoàn thị vệ luôn cầm đầy tay các loại đặc sản nông thôn trở về, ngoài hoa quả còn có trứng chim trứng vịt cũng đem về. Vậy chứng tỏ tiểu tử kia rất được tá điền trong biệt trang yêu thích, ai thấy cũng nhịn không được cho nàng đồ ăn. Đương nhiên là vì tiểu bánh bao tuy bưng khuôn mặt nghiêm túc cực giống cha bé, nhưng bé lớn lên rất đáng yêu, khi vui vẻ không giống mặt mo của cha bé, bé sẽ vui vẻ cười rộ lên, sao mà không khiến người thích cho được?

Cuối cùng thì cũng là trẻ con, chỉ cần không ép buộc, hỉ nộ ái ố vẫn lộ ra ngoài mặt, thấy những thứ mới lạ hay gặp chuyện chơi vui, đều vui vẻ tươi cười.

Nên mỗi khi thấy bánh bao nhỏ chơi đến mặt đỏ bừng trở về, mặt mỉm cười ngọt ngào, A Nan hâm mộ ghen tị thật nhiều, cũng chỉ có thể phân phó hạ nhân tốt cho bé.

A Nan kỳ thật rất muốn cùng bánh bao nhỏ ra ngoài dạo nông thôn, đáng tiếc bây giờ là tháng tám nắng gắt, nàng là thai phụ siêu cấp sợ nóng, ban ngày căn bản là nhìn trời than thở, chỉ khi chạng vạng mặt trời xuống núi mới mang theo nha hoàn ma ma đi tản bộ trong hoa viên, ra xích đu ở dưới cây giàn nho đu vài cái cho đỡ nghiện.

Cuộc sống ở biệt trang thực thảnh thơi, mỗi ngày có hoa quả ăn không hết, có phong cảnh thiên nhiên xem không xong.

A Nan cảm thấy từ lúc đến biệt trang, không chỉ nàng tâm tình thỏa mãn, ngay cả bánh bao nhỏ cũng hoạt bá hơn, Sở Bá Ninh cũng trở nên lười biếng, không còn vẻ mặt nghiêm túc đản đau, càng không giống lúc ở kinh đi sớm về trễ. Như vậy làm cho A Nan sinh ra loại ý tưởng đợi sinh con rồi mới hồi kinh.

Do đó, chỉ cần Vương gia không nói đến việc hồi kinh, A Nan cứ yên tâm thoải mái ngây ngốc ở biệt trang dưỡng thai, không quản Thái hậu trong kinh thường phái người đến thúc giục.

********

Sau giờ ngọ, A Nan đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, cả người đã ẩm ướt mồ hôi, sờ mặt, khắp mặt đều là mồ hôi nóng hổi.

Hôm nay trời thật rất nóng, với thể chất sợ nóng của phụ nữ có thai, dù chỉ nằm một chỗ cũng ra mồ hôi đầy người, nên đành cực nhọc nhóm nha hoàn khi nàng ngủ trưa không ngừng quạt.

A Nan bảo nha hoàn lấy quần áo sạch đến thay, rửa mặt xong thì nha hoàn đã bưng ô mai ướp lạnh lên.

A Nan uống ô mai chua chua ngọt ngọt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. So với lúc trước ăn gì ói nấy, bây giờ A Nan ăn rất tốt, khẩu vị cũng kỳ lạ. Trước khi thích ăn ngọt ăn mặt, giờ thì thích ăn chua ăn lạt, đặc biệt là loại hương vị đậm đà, giày vò đầu bếp mỗi ngày đều đổ mồ hôi đầy đầu ứng phó với các loại yêu cầu của nàng. Thấy thế, Sở Bá Ninh chọn hai đầu bếp từ Túc vương phủ đến, cả ngày đổi đủ loại thức ăn đa dạng đến cho nàng.

Người ta nói ăn chua sinh con trai, ăn lạt sinh con gái, giờ nàng vừa thích ăn chua vừa thích ăn lạt là ý gì? Chẳng lẽ sinh đứa con gay bất nam bất nữ?

Ý nghĩ 囧囧 xuất hiện lập tức khiến A Nan 囧 đến lòng nổi gió hỗn độn. Cuối cùng Như Thúy nói, vừa thích chua vừa thích lạt, có lẽ là long phợng t không chừng, dù biết lời này không đáng tin, cũng làm cho A Nan có cảm giác mong chờ.

Long phượng thai rất may mắn a, long phượng thai ở cổ đại tượng trưng cho long phượng cát tường.

Lòng có mong chờ, ngẫu nhiên lúc A Nan ăn ô mai, nhịn không được nói với Sở Bá Ninh ngồi đối diện xem công văn: “Vương gia, có lẽ chàng không chỉ có mệnh làm ông nội, còn tiếp tục làm ông ngoại nữ nha ~~”

Sở Bá Ninh nghe xong, nhìn qua nàng, nói: “Con cháu hoàng thất chúng ta rất ít có song sinh.”

A Nan suýt nữa nghẹn chết nửa mạng.

Vương gia a! Chẳng lẽ phụ họa cho phụ nữ có thai một chút sẽ mất mấy miếng thịt hử?!!

“Như Lam, Sở Sở đâu?” A Nan xem thời gian, lúc này tiểu tử kia hẳn đã trở về, nhưng giờ lại không thấy bóng dáng làm cho nàng hơi lo.

“Vừa rồi có nha hoàn về bẩm báo, tiểu quận chúa đến rừng cây nhỏ ở sườn tây biệt trang chơi. Có lẽ hôm nay sẽ về trễ chút.” Như Lam cười đáp.

A Nan vừa nghe vỗ trán, “Tiểu nha đầu mới biết đi đường đến đó làm gì nha? Nhỏ như vậy ra ngoài rừng…”

“Vương phi, không phải tiểu quận chúa đi, là Như Thúy mang tiểu quận chúa qua đó.” Như Lam có chút bất đắc dĩ nói.

A Nan vừa nghe cảm thấy đau đầu, không khỏi hỏi: “Như Lam, Ôn đại nhân khi nào trở về? Nhanh chóng cưới nàng đi thôi! Tránh cho dạy dư tiểu nha đầu nhà ta!” Một nha đầu ngốc là đủ rồi, A Nan không muốn con nhà mình cũng ngốc theo.

Sau khi Ôn Lương nói muốn cưới Như Thúy, A Nan tuy không quá xem trọng Ôn Lương, nhưng nếu Như Thúy đồng ý, nàng cũng không ngăn cản. Nên khi xác nhận chỉ cần Ôn Lương hồi kinh đến Vương phủ cầu hôn, Như Thúy sẽ gả đi, A Nan rất ít để Như Thúy hầu hạ. Nhưng nha đầu kia ngồi không yên, A Nan không cho nàng hầu hạ, nàng bỏ đi hầu bánh bao nhỏ, vì thế, bánh bao nhỏ gần đây dường như hoạt bát hơn nhiều…..

“Nô tỳ cũng không biết.” Như Lam mím môi cười, nếu tiểu quận chúa cũng học những trò ngốc kia, tuyệt đối là di truyền chứ không phải người khác dạy hư.

Quên đi, nàng không nghĩ bận tâm, dời đề tài: “Vương gia có nói hôm nay khi nào về không?”

Sở Bá Ninh tuy bồi nàng ở biệt trang, nhưng có những lúc vẫn phải về kinh xử lý vài chuyện, cách vài ngày sẽ cưỡi ngựa về kinh từ sáng sớm, chạng vạng trở về. Nơi này cách kinh thành khoảng một trăm cây số, cưỡi ngựa cũng chưa đến một canh giờ, tới lui hai nơi cũng không đến nỗi bất tiện. Chẳng qua người nào đó làm biếng, trừ phi có việc, bằng không thì cũng không sáng sớm cưỡi ngựa hồi kinh.

“Vương gia cho người đến nói, đại khái là cuối giờ dậu mới về tới.”

Cuối giờ dậu đại khái là khoảng bảy giờ tối, mùa hè ngày dài đêm ngắn, cũng không tính trễ.

Đang nói thì nghe tiếng bước chân bên ngoài, A Nan nhìn ra, liếc mắt liền thấy bánh bao nhỏ nhà mình kích động chạy vào.

“Nương ~~ thỏ thỏ ~~” Tiểu tử mặt mày vui vẻ, cười sáng rỡ rất đáng yêu, hai tay cầm một cục trắng trắng tròn tròn.

A Nan nhìn kỹ mới nhận ra là một con thỏ trắng, thoạt nhìn mới sinh không lâu, một cục nho nhỏ, tiểu bánh bao có thể ôm hết trong tay.

Lúc nà y Như Thúy cũng theo vào đến, cũng người đầy mồ hôi, khuôn mặt tú lệ phơi nắng đỏ ửng, nhe răng cười với A Nan, nói: “Tiểu thư, trong rừng có thỏ a, là Đại Bạch và Tiểu Bạch phát hiện ra nha ~~ Chúng ta ở trong rừng cây nhặt quả tùng, Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng không biết chạy đi đâu, đào ra hai con thỏ ngậm về cho chúng ta ~~ Đại Bạch Tiểu Bạch quả nhiên rất ngoan, biết tha con mồi về cho chúng ta nha…….”

A Nan ngây ra.

Từ khi A Nan mang thai con đầu, vì để an toàn, nàng đã không nuôi hồ ly nữa, hai con hồ ly ăn chat giao cho Như Thúy nuôi. Không biết có phải nha đầu kia may mắn thừa quá không, hai con hồ ly này ăn chat cũng bị nàng ta nuôi thành trắng trắng khỏe khỏe, vào rừng cây đào thỏ ngậm về cũng không thành vấn đề! Chủ nhân sao sẽ nuôi thành thú cưng vậy, theo A Nan thấy, hai con hồ ly tuy nhìn mạnh mẽ uy vũ, nhưng vẫn lộ ra khí chất ngu ngốc, đôi khi cũng làm ra vài chuyện ngốc đến khiến người muốn hộc máu.

A Nan thấy bánh bao nhỏ ôm con thỏ đến gần, vội vã ngăn bé lại, thấy bánh bao nhỏ khó hiểu và ủy khuất, không thể không an ủi một trậ đến khi tiểu tử kia giao con thỏ chon hạ nhân, tắm rửa qua rồi A Nan mới ôm nàng vào lòng nựng nựng một lúc.

Không biết thỏ hoang có bao nhiêu vi khuẩn, A Nan nào dám tiếp cận? Với lại, dù là động vật nuôi trong nhà, vì con trong bụng, nàng cũng không dám mạo hiểm tiếp cận.

“Nương, thỏ thỏ ~~ Sở Sở, muốn ~~”

Bánh bao nhỏ dính trên người nàng ngồi vắt vẻo, nâng mặt chăm chăm nhìn nàng, A Nan bị bé bám đến thở không ra ăn không tiêu, lần đầu tiên biết bánh bao nhỏ nhà mình thì ra cũng biết làm nũng, chỉ vì muốn nàng đáp ứng lưu hai con thỏ lại. A Nan nhìn khuôn mặt thu nhỏ của Vương gia đang làm nũng, suýt chảy máu mũi.

Không được, lực sát thương quá mạnh!

“Được rồi được rồi, con muốn giữ thì giữ!” A Nan giơ hai tay đáp ứng cho bánh bao nhỏ nuôi thỏ, chỉ cầu bé đừng dùng khuôn mặt của Vương gia để làm nũng thôi.

A Nan cho là tiểu tử kia chỉ nhất thời nông nỗi, đến khi ăn tối, bánh bao nhỏ nhà nàng ngay cả ăn cơm cũng cần người khác bón cho lại tự mình bón thức ăn cho con thỏ, A Nan nhìn tiểu bánh bao đem thịt vụn bón cho con thỏ ăn, nhất thời cảm thấy gió thổi hỗn loạn.

Vì sao nuôi hồ ly thì cho tụi nó ăn chay, nuôi thỏ lại là ăn thịt a?!! Chẳng lẽ bánh bao nhỏ nhà nàng bị bạn nha đầu ngốc ảnh hưởng thành ngốc rồi?

A Nan rít gào trong lòng, trong lòng như cây cỏ bị vạn mã lao qua!

Ăn xong bữa tối, A Nan mang theo nha hoàn đi tản bộ trong hoa viên, theo sau trừ nha hoàn cung kính theo sát, còn có tiểu bánh bao ôm con thỏ nhỏ từ từ lắc lư đi theo cùng tản bộ.

A Nan xem bộ dáng hừng hực khí thế của tiểu tử kia, hết sức nghiêm túc ôm thỏ con đi dạo, vừa muốn cười vừa muốn 囧.

A Nan thấy bé đi thật vất vả, vốn muốn bảo bé để con thỏ vô rổ cho nha hoàn xách theo được rồi, ai ngờ bánh bao nhỏ cho rằng thỏ con cũng muốn cùng đi tản bộ tiêu thực, vì thế tự mình ôm thỏ con cùng đi tản bộ —– vấn đề là thỏ con bị ôm, ngươi muốn đi bộ tiêu thực cái gì a?

Dạo xong đã qua giờ dậu, nhưng Sở Bá Ninh còn chưa về, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Bình thường nếu hắn người đến báo thời gian trở về, chỉ có về sớm hơn chứ chưa từng trễ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

A Nan đỡ thắt lưng, đi loanh quanh trong phòng, lòng thật có chút lo.

May là khi trời sắp tối đen, tiền viện truyền đến tiếng người, nghe tiếng hạ nhân gọi, là Sở Bá Ninh trở về.

A Nan đã mang thai ba tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ, mấy ngày này ăn được ngủ ngon, tinh thần rất tốt, không cần người dìu, trực tiếp ra ngoài đón.

Tới thiên thính, A Nan thấy người trong đại sảnh, hơi giật mình.

Nàng thấy cái gì? Người nào đó xưa nay có khiết phích lại xách trên tay một tiểu quỷ quần áo tả tơi, vẻ mặt nghiêm túc, không biết hắn đang nghĩ gì. Mà tiểu quỷ nhìn có vẻ khoảng bốn tuổi bị hắn xách trên không, tay chân liều mạng giãy dụa, khuôn mặt mang biểu tình hung ác như sói con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.