Trước mắt, cả Sa thành sớm đã biến thành một vùng biển máu mênh mông, nhưng mà cái khe hở trong khoảng không đó đã co rút lại không ít, xem ra sự rung chuyển của Huyết Giới cũng trực tiếp ảnh hưởng đến nơi này.
“Kinh Thiên tam côn!”
Ba đạo côn ảnh thật lớn trùng điệp cùng hợp lại, tức thì vọt lên một đạo kim quang, côn khí xuyên thẳng lên, tựa như tại trong hư không màu đỏ sậm này xé toát ra một đạo tia chớp rực sáng, chiếu sáng ngời toàn cả thiên địa, Huyết Thần Tử bốn bề tức thì bị chấn bay xa hơn trăm trượng, huyết khí ô uế hoàn toàn không có cách nào tiếp cận thân mình.
Tôn Ngộ Không càng đánh càng mãnh liệt, chiến ý kỳ diệu kia khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, tựa hồ hầu tử này chính là vì chiến đấu mà sinh ra, một loại chiến thần sống để mà chiến đấu cho đến chết.
Côn ý càn quét, Tôn Ngộ Không nắm trong tay côn khí kim sắc ước chừng trăm trượng mãnh liệt đâm vào trong biển máu, biển máu bị quấy động một trận quay cuồng, hơn vạn tấn huyết thủy ô uế bị cuốn lên giữa không trung, hình thành từng đạo từng đạo màn nước đục ngầu, trong đó tia chớp màu vàng bốn mặt xé loạn, cũng chính là nơi quang hoa của côn khí chớp động.
Chung quanh Hồng Quân giới, Đế Tuyết Phong điều khiển Thiên đạo chi nhận đại sát bốn bề, Thiên đạo chi nhận phóng thích ra quang hoa rực rỡ, nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt phần nào, dù sao từ trên tay Đế Thích Thiên tiếp nhận Thiên đạo chi nhận chỉ mới được trăm năm, không có đủ thời gian để cho hắn hoàn toàn lĩnh ngộ huyền cơ ảo diệu trong đó, hơn nữa không như Đế Thích Thiên có sự phối hợp của Thiên Đế bí quyết, sử dụng lên được cũng phải phí nhiều hơi sức.
Trong Hồng Quân giới, tất cả mọi người đều u sầu lo lắng, mắt trông thấy Huyết Thần Tử bốn phía chỉ có tăng không giảm, sắc mặt Huyền lão càng thêm khó coi đến cực điểm, ông trầm tư suy nghĩ đến lời tiên đoán của Thủy Quân, ánh mắt chiếu vào người Huống Thiên Minh cách đó không xa. Chỉ thấy Huống Thiên Minh như trước hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng mà thần sắc lại hiện ra dao động cực kỳ mãnh liệt, tựa hồ đang dồn sức cảm nhận cái gì đó, mồ hôi lạnh giàn giụa sớm đã đẫm ướt quần áo hắn. Lãnh Diễm Phỉ ở một bên chỉ có thể lo lắng suông, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lóe ra thần sắc lo âu khôn cùng.
“Mọi người nhất định phải gắng chống cự, phụ thân nhất định có thể phá vỡ không gian của Huyết Ma!” Hồng Quân gào lớn lên, dùng hết sức điều khiển Hồng Quân giới chống lại cổ huyết thủy ô uế của hung thần ấy, tín nhiệm của hắn đối với phụ thân Tần Vũ không hề dao động. Lúc này, từ trong biển máu cũng không ngừng tăng trưởng hơn ba mươi đầu Huyết Thần Tử mãnh liệt vọt ra, hướng về phía Hồng Quân giới kích tới.
Hồng Quân giới là Hôi Mông Linh Bảo, dựa vào Hỗn Độn khí đương nhiên không sợ ô huyết ăn mòn, đối với công kích của Huyết Thần Tử cũng có thể hoàn toàn ngăn chặn, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc lúc Huyết Thần Tử va chạm vào Hồng Quân giới, hơn ba mươi đầu Huyết Thần Tử cùng một lúc nổ tung lên, huyết khí cuồn cuộn mãnh liệt quay cuồng, Hồng Quân phun ra một ngụm máu tươi, cả Hồng Quân giới đều bắt đầu chấn động hẳn lên, cổ khí tức ô uế đó tựa như đã vào trong hơi thở của mọi người.
“Oa A A A, dám không để lão Tôn ta đây vào mắt, Kinh Thiên Nhất Côn!” Tôn Ngộ Không thấy thế, vung côn khí kim sắc lên, chiến ý điên cuồng đó khiến cho hắn không kiêng kỵ bất cứ nơi nào, khinh thường cả Thiên Thần giới. Ba đạo côn ảnh trùng điệp hợp làm một, côn khí kim sắc thật lớn quét ngang thiên địa, khí thế hào hùng, đem Huyết Thần Tử vây bọc bốn phía chung quanh Hồng Quân giới đánh nát thành bụi phấn.
Hồng Quân mặc dù bị thương, nhưng chứng kiến Tôn Ngộ Không lúc này vẫn rất giật mình kinh ngạc, với tu vi của Tôn Ngộ Không nhiều nhất chỉ là bảy cánh thượng giai, nhưng kèm theo chiến ý bộc phát, chỉ sợ cho dù cao thủ Á hoàng giai cũng không dám sánh ngang cùng nó, cổ chiến ý hung hãn mãnh liệt này khiến tất cả mọi người nhìn thấy mà kinh sợ tận trong đáy lòng.
Chính lúc Hồng Quân đang nghi hoặc khó hiểu, Huyền lão tựa hồ nhìn ra huyền cơ, trong ánh mắt ủ ê hiện lên một tia quang mang tán dương:
“Không nghĩ tới chiến ý của tiểu hầu tử này lại có thể mãnh liệt như thế, quả thật không hổ là một đại Chiến Thần, dùng chiến nhập đạo, cảnh giới sau này không thể lường trước được.”
Hồng Quân đám người chợt hiểu ra, giờ phút này Tôn Ngộ Không mặc dù thoạt nhìn điên cuồng hung hãn, nhưng một khi chiến ý bộc phát ra thì không gì có thể sánh bằng.
Bất luận là Lục đạo Luân Hồi của Tần Vũ, Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh, hay là Hồng Quân giới của Hồng Quân, thậm chí hôm nay chiến ý tối cao của Tôn Ngộ Không, đều là một loại biểu hiện đối với sự lĩnh ngộ Thiên đạo, nếu như dùng cái này để làm nền móng cho một cảnh giới mới, bọn họ có lẽ đều sẽ đạt tới một đỉnh cao chưa từng có.
Giờ phút này, dựa vào ba người Tôn Ngộ Không, Đế Tuyết Phong cùng Hồng Quân có công có thủ, miễn cưỡng chống đỡ được công kích gần như điên cuồng của Huyết Thần Tử kia, nhưng nếu như Tần Vũ không giết chết Huyết Ma, sự công kích này đúng là vĩnh viễn không ngừng.
Lúc này, Huyết Giới của Huyết Ma ngưng luyện thành có thể nói đã bị tàn phá quá mức, trong khoảnh khắc hai dòng xoáy đụng vào nhau, một tiếng nổ lớn vang trời, cả Huyết Giới đều bị cổ lực va chạm này xé ra một đường rãnh không gian nhìn không thấy giới hạn. Hắc bạch quang hoa có tính chất hoàn toàn bất đồng từ từ ngưng kết lại một chỗ, Hỗn Độn khí từ nó sản sinh ra giống như cái miệng chậu máu rộng lớn của ác ma hầu như có thể thôn phệ hết thảy.
Dòng xoáy ô huyết do “Ma huyết đại pháp” của Huyết Ma ngưng kết mà thành mặc dù so với Lục đạo Luân Hồi có thể lớn hơn gấp trăm lần, nhưng ở trước dòng xoáy hắc bạch thì không chiếm được ưu thế chút nào, ngược lại dưới tác dụng lực thôn phệ của Hỗn Độn khí mà thu nhỏ lại cực nhanh.
Tần Vũ đứng ngạo nghễ giữa Lục đạo Luân Hồi, thần sắc lạnh như băng, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng từ trên khí thế của ông lại khiến người khác cảm giác có một cổ uy áp cường đại không thể nào hình dung được. Dường như tại trong Huyết Giới này, Chưởng khống giả cũng không phải là Huyết Ma, mà là Tần Vũ, thiên địa vạn vật, bất cứ một tấc không gian nào đều ở trong sự khống chế của ông.
Trên khuôn mặt Huyết Ma phủ đầy hắc khí, từng ngụm từng ngụm ô huyết không ngừng từ trong miệng hắn phun trào ra, cho dù hắn thúc động “Ma huyết đại pháp” đến cực hạn, cũng không thể chống cự lại Lục đạo Luân Hồi của Tần Vũ, hắn mãi mãi vẫn không thể tưởng tượng được với lĩnh ngộ trong phút chốc này, Tần Vũ lại đã đảo khách thành chủ, trở thành Chưởng khống giả của Huyết Giới.
“Bộp!”
Tần Vũ hai tay vỗ một cái, quang mang hắc bạch theo đó thoáng rung động, sau khi dừng lại một thời gian ngắn hình thành một luồng khí hình tròn vô cùng mãnh liệt cuốn tới, nơi nào nó đi qua, mỗi một tấc không gian màu đỏ sậm đều truyền đến một trận âm vang vỡ vụn chói tai, không gian từng khúc từng khúc vỡ vụn, không thể tưởng tượng được một cái khe nhỏ tí rất nhanh mở rộng ra.
Huyết Ma hiển nhiên đã không cách nào chống đỡ, dòng xoáy huyết sắc to lớn kia lúc này đã bị Lục đạo Luân Hồi thôn phệ gần một nửa, hai tròng mắt huyết hồng sắc gần như muốn lồi ra ngoài, sợ hãi vạn phần nhìn Tần Vũ, tựa hồ không thể tin hết thảy mọi chuyện đã phát sinh trước mắt.
Tần Vũ hình như đã mất đi tính nhẫn nại, chợt quát một tiếng:
“Hãy xem ta làm sao hủy diệt Huyết giới của ngươi!”
Phạm vi của Lục đạo Luân Hồi phương viên trăm trượng chỉ trong nháy mắt mở rộng ra ngàn trượng, dưới chuyển động xoay tròn mãnh liệt, Hỗn Độn khí phát ra một tiếng gầm trầm thấp, giống như một cơn cuồng phong bão tố đem dòng xoáy ô huyết cuốn sạch vào, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Mà Lục đạo Luân Hồi lại với khí thế không cách nào ngăn cản xé rách tan cả không gian của Huyết Ma, mỗi một vết xé ra một cái khe, Huyết Ma lại phun ra một ngụm ô huyết, một canh giờ ngắn ngủi, cả Huyết Giới đã đầy dẫy cảnh hoang tàn, bốn phía lộ ra từng đạo từng đạo khe hở sâu thẳm âm u.
“Hô! Hô!”
Huyết Ma giờ phút này tựa như một con dã thú bị trọng thương, trong miệng phát ra từng cơn thở dốc nặng nề, ánh mắt ác độc nhìn vào Tần Vũ. Từ sau khi sống lại hắn không có nghĩ đến lại gặp phải một cao thủ cường hãn như thế, thực lực của Tần Vũ hôm nay thậm chí đã vượt qua cảnh giới Hoàng giai.
“Ngươi đã không có cơ hội chiến thắng!” Lời nói của Tần Vũ kiên định và dứt khoát, hôm nay chỉ duy nhất làm cho ông cảm thấy nghi hoặc là lời tiên đoán của Thủy Quân trước khi chết lưu lại, vậy con đường sinh cơ nào sẽ ở trên người Huống Thiên Minh, có lẽ Thủy Quân không cách nào đoán trước được đến ngàn vạn năm sau này sẽ có một cao thủ như Tần Vũ vậy xuất hiện chăng.
Huyết Ma sau khi nhận được cảm giác thất bại rõ ràng, nỗi sợ hãi tận đáy lòng kia lại biến mất một cách kỳ diệu, hung tợn nhìn Tần Vũ, cười hô hố nói:
“Tiểu bối vô tri, không ai có thể ngăn cản được bổn Ma vương!”
Tần Vũ ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi mất đi Ma Huyết đại pháp, hôm nay Huyết Giới bị phá tan, ta cũng muốn thử xem ngươi còn có cái thủ đoạn gì!”
Thân thể Huyết Ma đang run rẩy, có thể nhìn ra được hắn bị trọng thương rốt cuộc không cách nào chống đỡ được Huyết Giới, lập tức phất tay một cái, cả Huyết Giới từ trên đỉnh đầu Tần Vũ bắt đầu từ từ tan biến đi. Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, với năng lực của ông hiện giờ muốn xuất nhập Huyết Giới dễ như trở bàn tay, nếu có thời gian đầy đủ thì lĩnh ngộ Lục đạo Luân Hồi cùng tăng cao tu vi lên, một khi đại thành vậy thì có thể nắm trong tay hết thảy mỗi một tấc không gian trong lục đạo.
“Phụ thân!” Đế Tuyết Phong cùng Hồng Quân đồng thời phát ra một tiếng kêu gào, nhưng mà Lục đạo Luân Hồi kia mang theo lực lượng thôn phệ cường đại lại khiến mọi người bất đồng rất là giật mình kinh hãi, chẳng qua là hưng phấn nhất phải kể tới Huyền lão đây, ông không có nghĩ đến Tần Vũ lại có thể ở trong Huyết Giới lĩnh ngộ được chân lý của Lục đạo Luân Hồi, đánh bại Huyết Ma, ngược lại thần sắc của Hồng Quân thì có vẻ tương đối bình tĩnh, bởi vì hắn chưa từng hoài nghi năng lực của phụ thân mình.
Trong phút chốc quanh thân Huyết Ma xuất hiện hàng trăm đầu Huyết Thần Tử trước tiên tức thì phủ trùm hắn, ánh mắt Hỗn Độn của Tần Vũ trong suốt, không có bất cứ chút sắc sảo nào, hờ hững chiếu vào Huyết Ma.
“Ha Ha, lão Tôn ta đây sớm đã đoán được người sẽ không bị con quái vật kinh tởm đánh bại, Hắc Hắc!” Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười to, nhưng côn khí hoàng kim trong tay lại không có dừng trệ chút nào, Kinh Thiên Liên Côn cuốn sạch tứ phương. Tần Vũ đồng dạng cũng cảm nhận được chiến ý mãnh liệt từ trên người Ngộ Không tản phát ra, mặc dù cũng không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại toát ra quang mang khen ngợi.
“Phụ thân… phụ thân có hơi khác lạ a!” Hồng Quân nhìn thấy Tần Vũ cách đó không xa, không đơn giản là Lục đạo Luân Hồi, đúng là bản thân Tần Vũ tựa hồ cũng đã xảy ra thay đổi bản chất, phảng phất tại đây chỉ trong chốc lát tập hợp mà tăng lên một cảnh giới vậy.
Huyền lão từng trãi thâm sâu nhất lộ ra nụ cười hiếm có, ánh mắt tập trung lên Lục đạo Luân Hồi nơi sinh tử luân lưu đó, trầm giọng nói:
“Oa nhi nầy quả nhiên lợi hại, hắn nắm giữ lấy một loại lực lượng thần bí vô cùng cường đại, xem ra thời đại của Thủy Quân và Thiên Mông cũng nên đi vào quá khứ rồi…” Nói đến đây, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút buồn bã.
Lãnh Diễm Phỉ chứng kiến Tần Vũ với khí thế vô cùng mãnh liệt phá tan Huyết Giới, trong lòng rất là vui mừng, nhưng Huống Thiên Minh vẫn trì trệ chưa tỉnh, không khỏi xúc động lo lắng bội phần…