Đã là tin đồn thì giống như có cánh, một truyền mười, mười truyền trăm.
Chuyện Cố Thần hủy bỏ hôn ước, sau một đêm vui vẻ huyên náo kia đã trở
thành việc ai ai cũng biết, nhưng dù sao đó cũng chỉ là tin vỉa hè, thực hư thế nào, không ai dám chắc!
Lúc đầu nghe chuyện này, trong
lòng Hứa Đồng chấn động rất mạnh, cô tự cảnh cáo chính mình, chuyện này
với cô không hề có quan hệ, không cần nghe, cũng không cần để trong đầu. Cô ước gì bên tai mình có thể thanh tịnh, không muốn nghe được hai chữ
Cố Thần.
Nhưng mà Chương Thực Đồng không cho cô được như ý.
Một buổi sáng, Hứa Đồng đi làm, trước mặt bỗng bị một người chặn lại.
Chương Thực Đồng giống như hung thần trước mặt cô, hừng hực lửa giận,
“Hứa Đồng, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Hứa Đồng không để ý tới cô ta, tiếp tục bước. Những gì cô ta muốn nói không phải là điều cô buộc phải nghe.
Chương Thực Đồng lại hổn hển chạy đến trước mặt Hứa Đồng nói, “Cô không nghe được
sao! Tôi nói có lời muốn nói với cô! Sao cô có thể không lịch sự như
vậy?”
Hứa Đồng bật cười, “Chương Thực Đồng, cô điên rồi sao? Sáng sớm đến trước mặt người khác giương oai, là cô không biết xấu hổ hay cô vốn không có mặt mũi? Đừng quên cô là danh môn tiểu thư, cố mà giữ lấy
hình tượng của mình. Trên đường nhiều người qua lại, không phù hợp để cô khóc lóc om sòm đâu!” Nói xong lại tiếp tục bước đi, hoàn toàn không để ý đến đối phương đã tức giận đến nỗi gương mặt phừng phừng.
Chương Thực Đồng giữ cánh tay Hứa Đồng quát, “Cô đứng lại!”
Hứa Đồng giương mắt nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Buông ra!”
Chương Thực Đồng trợn mắt, “Tôi đã bảo có chuyện cần nói, nói xong khắc sẽ buông!
Hứa Đồng, cô hãy nghe cho kĩ, đừng cho rằng có thể bắt nạt tôi, mãi nhằm vào tôi, áp chế tôi, đả kích tôi, lấy việc tra tấn tôi tìm vui! Chuyện
từ trước đến giờ tôi có thể không so đo với cô, nhưng việc này, nếu cô
không chịu nghe, tôi cảnh cáo cô, đừng nói tôi nặng tay! Cô nghe đây cho tôi, đừng có tìm cách phá hoại tình cảm giữa tôi cùng Cố Thần!!!”
Hứa Đồng bật cười, đợi khi tiếng cười chấm dứt, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng, cánh tay hất mạnh thoát khỏi Chương Thực Đồng, “Đồ điên! Những
lời này, nếu là tôi nói với cô còn có lý một chút, nhưng ở miệng cô nói
ra, làm cho người ta thấy mọi việc trên đời này thật điên rồ!” Cô nhìn
Chương Thực Đồng, khinh thường cười nhạo, “Chương Thực Đồng, về sau nói
chuyện với tôi, cái kiểu “cô nghe đây cho tôi” cảnh cáo uy hiếp, không
đến lượt cô nói với tôi! Về phần phá hoại tính cảm của người khác, tôi
nghĩ là chuyện mẹ con cô đã làm mới đúng!”
Không thèm nhìn
Chương Thực Đồng mắt đã đỏ lên hận không thể giết người, Hứa Đồng mỉm
cười, “còn nữa, vị hôn phu của cô có cần cô hay không, đó là chuyện của
hắn, cô có thể giữ lại hắn hay không đó là chuyện của cô. Mặc kệ hai
người rốt cuộc là thế nào, cũng không liên quan gì đến tôi. Cô nên lí
trí một chút, không cần đem những việc này đổ lên đầu người khác, chính
mình lại vô tôi như hoa sen trắng như thế, khó coi lắm!”
Hứa Đồng nói xong bất chấp sự cản trở của Chương Thực Đồng, lập tức bước đi.
Chương Thực Đồng đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng Hứa Đồng lòng tràn đầy
căm hận. Không quản lúc này nhiều người trên đường, làm như vậy có mất
mặt hay không, dùng toàn bộ sức lực gào lên: “Hứa Đồng, cô khinh người
quá đáng! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
●]3]●
Lời nói của Chương Thực Đồng nhanh chóng bị Hứa Đồng bỏ qua. Cuộc đời ngắn
ngủi, không cần vị người khác mà hao tổn sức lực tình cảm.
Vài
ngày lẳng lặng trôi qua, không chút gợn sóng. Mỗi ngày Hứa Đồng hết đi
làm lại về nhà, trong đầu hư hư thực thực, cái gì cũng không muốn suy
nghĩ, mọi việc cứ trôi tuột qua trước mắt, vừa nhanh lại vừa hỗn độn,
làm cho người ta muốn níu giữ cũng không được, vô duyên vô cớ lại làm
mình cảm thấy buồn phiền.
Hôm nay. cô nhận được một cuộc gọi từ
một dãy số lạ. Ngần ngừ nhận điện, là điện thoại từ một người bạn cũ
cùng trường đã lâu không gặp, Diêu Thiến. Đó là bạn cùng lớp của cô năm
cô chuyển từ trường trọng điểm về trường cao trung. Tuy rằng quan hệ
không thân thiết, nhưng người này năm đó đã giúp cô một chuyện.
Vì vậy, trong điện thoại, giọng nói của Hứa Đồng nhiệt tình chu đáo, “Diêu Thiến! Đã lâu không thấy, phát tài ở chỗ nào vậy? Đúng rồi, cậu làm sao mà biết số điện thoại của tôi?”
Tiếng cười của Diêu Thiến từ đầu kia điện thoại vọng lại, “Tôi ở thị trấn công tác, mọi người trong nhà
cũng chuyển về đây, tiện cho việc ba tôi chữa bệnh. Hôm nay vào nội
thành có việc, vẫn nhớ tới cậu nên hỏi được người nhà của cậu số. Hứa
Đồng, tan tầm có thể cùng tôi đi uống nước không?”
Hứa Đồng lập tức đồng ý. Cô cảm thấy mình không thể từ chối yêu cầu của cô ấy.
Đã lâu rồi không liên hệ, hôm nay lại gọi điện hẹn gặp cô, Hứa Đồng đoán
nhất định Diêu Thiến có chuyện khó xử. Việc này chắc chắn cùng với việc
tiền trị bệnh cho cha cô ấy có liên quan, nếu không cô ấy sẽ không đường đột như vậy tìm lại mối quan hệ cũ này.
Hứa Đồng nghĩ, cô ấy năm đó đã giúp đỡ mình, nếu hiện giờ cô có thể giúp đỡ Diêu Thiến cái gì, cô nhất định sẽ cố gắng.
Buối tối tan tầm Hứa Đồng bắt xe đến quán bar đã hẹn, vừa đến nơi lập tức
vào phòng đã đặt trước. Vừa vào, liền nhìn thấy Diêu Thiến đang ngồi
trên sofa đợi mình.
Hai người thấy nhau liền tay bắt mặt mừng,
hỏi han lẫn nhau. Diêu Thiến đã gọi đồ uống cho Hứa Đồng, hai người ngồi xuống hàn huyên ôn chuyện.
Hứa Đồng hỏi: “Ba cậu bệnh tình dạo này thế nào?”
Khuôn mặt Diêu Thiến hơi buồn bã, “Cuối cùng cũng tìm được người hiến thận,
nhưng chi phí giải phẫu rất lớn, tôi đang cố lo cho đủ số này. Ai, mặc
kệ thế nào ...” Khuôn mặt cô bỗng trở nên kiên định “... dù phải trả giá gì đi chăng nữa, tôi cũng phải mau chóng kiếm đủ số tiền này!”
Hứa Đồng cổ vũ cô, “Nhất định có thể! Diêu Thiến, tôi vừa mới đi làm, số
tiền tiết kiệm được thực sự rất ít, có thể giúp cậu cũng chỉ có một chút này, cậu đừng từ chối!”
Hứa Đồng vừa nói vừa lấy trong túi ra một phong bì đưa cho Diêu Thiến.
Trên mặt Diêu Thiến hiện lên một tia phân vân, khẽ cắn môi xong cự tuyệt Hứa Đồng.
Cô khẽ kéo khóa túi Hứa Đồng ra, vộng vàng đem số tiền cất trở lại, “Không cần, không cần, cậu giữ lại số tiền này đi. Nói thật số này không thấm
vào đâu, cậu có lòng như vậy tôi đã cảm tạ lắm rồi!”. Dừng lại một chút, cô nhìn Hứa Đồng, ánh mắt lại có vài phần áy náy, “Hứa Đồng, tôi ... “
Cô muốn nói lại thôi.
Hứa Đồng lấy làm lạ về phản ứng của cô, vừa muốn hỏi, cửa phòng đột nhiên bị người khác thật mạnh mở ra.
●]3]●
Rất nhiều người nối đuôi nhau đi vào.
Một người trung niên đi đầu, không biết vì cái gì, Hứa Đồng thoạt nhìn cảm thấy hắn rất quen mắt.
Những người đi tới đều mặc cảnh phục, vừa đi vào liền lớn tiếng quát, “Chúng
tôi nhận được mật báo, ở đây có người tàng ‘thuốc’, bây giờ các cô đứng
lên, chúng tôi kiểm tra một chút xem có hay không mang theo hàng cấm!”
Hứa Đồng liếc nhìn người vừa tới, lại liếc nhìn Diêu Thiến, ánh mắt cô ta
né tránh Hứa Đồng, sắc mặt trắng bệch giống như mất máu. Đầu Hứa Đồng
quay cuồng, trong lòng dậy lên một cảm giác mất mát.
Cô hỏi cô ta, làm sao biết được số điện thoại của mình. Cô ta nói, từ “người nhà” của cô biết được.
Người nhà này là để chỉ ai?
Thật hồ đồ, không cẩn thận lại đi nhận lời.
Tại sao không sớm phát hiện được mọi chuyện xảy ra không hợp lí. Đã bặt vô
ấm tín lâu như vậy, vì sao hôm nay lại đột nhiên muốn gặp mặt? Cho dù
vay tiền thì cũng đâu cần tìm đến kẻ chẳng có gì như cô?
Bên tai nghe được tiếng người đàn ông trung niên kia kêu lên: “Túi này của ai?”
Hứa Đồng giương mắt nhìn, người đó một tay cầm túi của cô, một tay khác cầm một chiếc túi nhỏ trong suốt, bên trong có nhiều viên thuốc đủ mọi màu
sắc cùng một túi bột nhỏ màu trắng. Vị cảnh sát kia trên mặt giữ tợn như nói “Cuối cùng tôi cũng bắt được cô!”
Viên cảnh sát bên cạnh hỏi ông ta: “Cảnh sát Tiền, có mang mấy người này về sở cảnh sát để điều tra hay không?”
Nghe được họ của hắn, tim Hứa Đồng nhảy dựng lên. Cô nhìn về phía Diêu
Thiến, Diêu Thiến lại mím môi cúi đầu không nhìn cô – hoặc có thể là
không dám nhìn.
Hứa Đồng cuối cùng cũng hiểu ra. Tất cả những việc này, từ đầu đến đuôi, thì ra đã được sắp đặt từ trước.
●]3]●
Vị cảnh sát Tiền kia phân phó cấp dưới đưa Hứa Đồng cùng Diêu Thiến và
nhưng người khác đưa về sở cảnh sát, tịch thu túi và di động.
Trên đường đi, Hứa Đồng chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, Diêu Thiến lại như không có việc gì.
Cô đã đoán được nguyên nhân.
Đến sở cảnh sát, chờ kết quả xét nghiệm, Hứa Đồng cũng đã biết được, đúng vậy – trong đồ uống của cô phát hiện thuốc cấm.
Quả nhiên cô bị chuốc thuốc.
Đồ uống của Diêu Thiến lại sạch sẽ, ngay cả vi khuẩn đều không có. Cô vô tội mà không có đường để chạy.
Khi Diêu Thiến đứng lên, Hứa Đồng ngồi dựa vào ghế, bên cạnh có người bởi vì cô là “kẻ khả nghi tàng trữ thuốc” mà còng lại tay.
Hai tay Hứa Đồng bị khóa, trước mắt mơ hồ. Nhìn Diêu Thiến bước đi, cô cố
gắng ngẩng đầu, nhẹ nhàng gọi lại một tiếng: “Diêu Thiến!”, lờ mờ nhìn
thấy người kia quay lại nhìn mình, cô cười một cái, tiếp tục nói: “Năm
ấy tôi và anh trai đánh nhau cùng bọn côn đồ trong ngõ nhỏ đó, đối
phương có nhiều người, căn bản chúng tôi đánh không lại. Nếu không phải
lúc đó cô đi qua lặng lẽ báo cảnh sát, tôi cùng anh trai tôi lúc đó đã
bị bọn chúng chém chết, sao có thể sống đến bây giờ? Cho nên tôi vẫn nợ
cô một chuyện. Tôi biết ba cô bị bệnh cần tiền chữa trị, tôi cũng biết
một màn hôm nay là “người nhà” nào của tôi đứng sau đạo diễn, chắc chắn
cô ta cùng hứa hẹn cho cô đủ tiền. Cô không cần cảm thấy xấu hổ, cô có
sự khó xử của cô. Chuyện này, coi như là sự báo đáp của tôi. Tôi không
hề trách cô, trở về chuẩn bị tốt chưa bệnh cho ba đi!” Nói xong cúi đầu, nhắm mắt, cật lực chống lại cảm giác quay cuồng.
Bên tai mơ hồ
nghe được tiếng nghẹn ngào, sau đó là tiếng bước chân dồn dập chạy xa.
Hứa Đồng thở dài trong lòng. Xem ra, cô “người nhà” kia thật sự hận
không thể giết chết cô, chơi một màn xiếc thâm độc đến như vậy. Chính
mình bây giờ nằm gọn trong tay người khác, không biết có thể an toàn đi
ra hay không.
Nói ra những lời như vậy với Diêu Thiến, không biết có thể chạm đến lương tâm của cô ta hay không. Đợi cô ta rời khỏi nơi
này, không biết được cô ta sẽ trực tiếp đến tìm Chương Thực Đồng nhận
thù lao, hay vẫn còn một chút lương tâm chạy đến Lão Nhai báo lại cho
Đường Tráng?
Hứa Đồng trong lòng không yên, từ đầu mọi chuyện đều được tính toán kĩ càng như vậy, không biết cố còn có đường thoát hay không.
Tất cả đều nhìn Diêu Thiến, cô ta chạy ra ngoài, dường như đang khóc.
Trong lúc mơ màng. Hứa Đồng nghe thấy có người gọi “cảnh sát Tiền”.
“A, cảnh sát Tiền!” Trong lòng Hứa Đồng cười nhạo.
Giờ cô đã biết vị cảnh sát Tiền này sao lại quen mắt như vậy. Tiền Như Vân
vừa qua lại với họ Chương kia, không lâu về sau liền vội vội vàng vàng
đem người anh em họ Tiền kia từ nông thôn ra A thị, lại lợi dụng thế lực của họ Chương đem tên lưu manh này trở thành cảnh sát.
Mười mấy
năm qua, không ngờ cũng có ngày ngóc đầu lên được ở cái ngành này. Cô lờ mờ nghe được Tiền Như Hải nói với mấy viên cảnh sát dưới quyền: “Vụ này tính chất cấp bách, cần thẩm vấn luôn, mọi người trực ban bận việc từ
chiều đến giờ rồi, có thể về nhà nghỉ ngơi, ở đây có một mình tôi là
được rồi. Chỉ có một nữ tội phạm thế này, một mình tôi thẩm tra cũng
đủ!”
Sau một màn “Cảnh sát Tiền tăng ca vất vả”, “Cảnh sát Tiền vĩ đại”, trong phòng chỉ còn lại cô cùng Tiền Như Hải.
●]3]●
Tiếng cửa mở!
Chiếc ghế dựa bị một người kéo trên mặt đất, tiếng rê kêu lên chói tai.
Hứa Đồng nghe thấy tiếng Tiền Như Hải hất hàm hỏi mình: “Tên là Hứa Đồng?
Tôi nói cho cô biết, tôi hỏi cái gì thì thành thật trả lời, không được
nói hươu nói vượn! Vừa mới tìm thấy trong túi của cô rất nhiều thuốc cấm đủ loại, mặt khác cô cũng phát hiện dùng thuốc. Chậc chậc, tôi khuyên
cô thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Ngoan cố có thể bị ngồi tù
hai năm, nếu dám nói hươu nói vượn tôi cho cô cả đời ăn cơm tù! Bây giờ
tôi bắt đầu hỏi, nhớ kĩ không được nói hươu nói vượn Nói, là ai bảo cô
tàng trữ thuốc?
Hứa Đồng bật cười. Không thể tưởng tượng được đối phương một chút kiên nhẫn cũng không có, đi thẳng vào vấn đề, vừa há
mốm đã đề cập đến tội lớn như vậy, chẳng khác gì muốn nhanh chóng tống
cô vào tù mới thỏa.
Cô lắc lắc đầu, nhìn Tiền Như Hải cười đáp
lại: “Tôi xin thành thật khai báo, là Tiền Như Vân sai tôi làm như vậy!
Chú cảnh sát, chú mau nhanh nhanh bắt bà ta về đồn đi!”
Sắc mặt
Tiền Như Hải trầm xuống, quát to một tiếng: “Hứa Đồng, cô dám làm càn
sao? Cô nói đầy đủ rõ ràng cho tôi, cấm nói hươu nói vượn!”
Hứa
Đồng lại cười vang, “Chú cảnh sát, tại sao chú biết không phải là bà ta? Ha ha, ông khẳng định là không phải, như vậy có nghĩa là ông biết ai là người sai khiến? A, ông có lẽ còn đáng bị tình nghi hơn tôi đấy! Tôi
thấy ... không nhầm thì chính ông là người đứng sau màn này phải không?
À, từ từ, để tôi nghĩ xem đã! Việc này nói như vậy vẫn chưa hợp tình hợp lí. Thực ra tôi có thuốc là do Tiền Như Vân, nhưng thao túng Tiền Như
Vân chính là ông! Vừa vặn, ông chính là anh họ của bà ta a, cảnh sát
Tiền! Bình thường những người mua bán thuốc phiện đều có người trong cục cảnh sát làm nội ứng. Một chuỗi như vậy ... ây, quả là hợp tình hợp lí, tôi thấy việc này, chủ mưu chính là ông!”
Hai mắt Hứa Đồng mờ
mịt, một bên cố gắng tìm tiêu điểm để giữ tỉnh táo, một bên cố gắng xâu
chuỗi những câu nói lại với nhau. Tiền Như Hải lập tức bị cô chọc giận,
“họ Hứa kia, mày còn dám liều mạng nói hươu nói vượn, đừng nói tao mạnh
tay với mày!”
Hứa Đồng không hề sợ bị ông ta đánh, ngữ khí vẫn
như cũ mỉa mai, vừa cười vừa kích hắn: “Ây da! Bình tĩnh một chút! Ông
biết cái này gọi là gì không? Gọi là bị người khác lật tẩy xong thẹn quá hóa giận muốn đem người đó vu oan giáng họa đấy!”. Nói đến đây, cô dừng lại một chút, lấy hơi xong, tiếp tục trêu chọc Tiền Như Hải, “Đúng rồi, tôi phải nói cho ông một chuyện, nên học lại thành ngữ Trung Quốc đi,
không phải chỉ có mỗi câu ‘nói hươu nói vượn’ đâu, ông xem xem, vừa mới
rồi vài câu tôi nói, chẳng mệt nhọc gì cũng dùng đến ba bốn cái thành
ngữ. Còn ông, từ khi tôi bước vào cửa đến giờ chỉ nhắc đi nhắc lại một
cái câu ‘nói hươu nói vượn’. Cảnh sát Tiền, tôi đang nghĩ xem có phải
ông dùng tiền để đi cửa sau vào cục cảnh sát phải không. Ông xem ông văn hóa cơ bản đã quá kém. Chẳng lẽ hồi đó cục cảnh sát nhu cầu cấp bách
nên một từ ‘nói hươu nói vượn’ liền cho rằng nhân tài kiệt xuất?”
Cô vừa dứt lời, liền cảm thấy một bên má nóng ran, bên tai vang lên tiếng gầm rú nhưng đầu óc lại càng thêm tỉnh táo.
“Tao nói là mày nói hươu nói vượn!” Tiền Như Hải giơ tay cho Hứa Đồng một cái bạt tai rất mạnh.
Ông ta nghe Hứa Đồng mỉa mai trào phúng đã tức giận đến nghiên răng. Hơn
nữa lại được đứa cháu cưng tha thiết dặn dò, yêu cầu ông ta nhất định
phải vì nó mà cho Hứa Đồng vài cái tát, vì thế, thừa dịp trước mắt bốn
bề vắng lặng, bản tính lưu manh của ông ta bắt đầu lộ ra, giơ tay quật
về phía Hứa Đồng.
Hứa Đồng nghe một bên lỗ tai ong ong vang lên.
Đối phương rõ ràng dùng hết sức. Ông ta vừa đánh xong, cô đã cảm thấy
mặt mình nhanh chóng sưng lên.
Một cái tát này đã làm dậy lên sự
quật cường trong lòng Hứa Đồng, cô không khóc cũng không than đau, ngược lại khanh khách cười, “Cảnh sát Tiền, tôi nói cho ông, ông thật ngu
ngốc! Ông định hôm này không cho tôi thoát đúng không? Nhưng chỉ cần ông đánh tôi thế này, ai thấy cũng có thể biết ông động thủ đối với tôi!
Một người đàn ông lại có thể đánh một cô gái trẻ, ông xem nếu chuyện này đồn ra ngoài, chị họ ông có cẩn thận biếu cục trưởng bao nhiêu nhân dân tệ liệu có thể dập tắt được lời người ngoài không? Còn nữa, báo cáo
cảnh sát Tiền, tôi đây, ưu điểm khác không có, trừ bỏ việc thông thạo
thành ngữ, ngoài ra còn là người đặc biệt có nghị lực”, nói đến đây, Hứa Đồng thu lại bộ dáng bông đùa, ngữ khí trở nên ngoan tuyệt, “Hôm nay,
một là ông đánh tôi chết ở đây, nếu không chỉ cần tôi có thể sống đi ra
ngoài, tất cả những gì hôm nay tôi phải chịu, tôi quyết trả lại các
người gấp trăm lần!”
Tiền Như Hải cười lạnh lùng, “Mày còn muốn
nói với tao những lời này a! Ông mày còn không trị được mày sao? Nói cho mày biết tao xuất thân lưu manh, lúc tao cầm dao xăm mình, mày còn đang bú sữa! Muốn chơi với tao, mày còn chưa đủ trình! Nhanh nhanh khai thật cho tao, người nhà trên có ai, dưới có ai? Nói ra, nếu không nói bậy
còn có thể ngồi tù một hai năm. Nếu mày tiếp tục ngoan cố chống đối lại, chuẩn bị nửa đời sau ăn cơm bằng tiền thuế (1) đi!”
Hứa Đồng phì cười, “Cảnh sát Tiền, thành ngữ kia lại dùng sai rồi, không thì ông vẫn là nên tiếp tục sử dụng cái ‘nói hươu nói vượn’ của ông đi! Chúng ta
tốt xấu cũng có quen biết, tôi cũng chả thèm chê cười ông, nhưng nếu đi
ra ngoài ở trước mặt người khác loạn dùng thành ngữ như vậy, người ta
nhất định sẽ chê cười ông vô học còn cố tình nói hươu nói vượn, không
biết đến lúc đó nét mặt già nua này của ngài sẽ như thế nào đây?”
Đầu óc đã bắt đầu tây tây, cô cố ý nói những lời này kích thích. Bàn tay
ông ta rơi xuống, tuy rằng đau, nhưng lại có thể làm giảm đi hiệu dụng
của thuốc, làm cô thoáng tỉnh táo hơn. Cô không muốn mình bị ngất trong
này, bởi không biết trong lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì. Tình cảnh không an toàn này làm cô vô cùng hoang mang, mâu thuẫn.
Không làm cô thất vọng, một chiếc bạt tai lại giáng xuống.
Ông ta tức giận, nhà từng chữ, “Muốn ăn đòn à. Được! Tao chiều theo ý mày!
Đừng nói những thứ vô nghĩa, khai mau, ai sai mày làm! Nếu không khai
ra, mày sẽ một mình gánh tội này!”
Hứa Đồng bị đánh nghiêng mặt
đi, quay lại nhìn Tiền Như Hải, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được! Tôi thành
thật khai! Thật ra là Chương Thực Đồng bảo tôi làm! Là như thế này, cô
ta có trong tay ảnh nude của tôi, cô ta uy hiếp tôi, nếu không đồng ý,
sẽ đem ảnh đó phát tán ra ngoài!”
Tiền Như Hải nghe được Hứa Đồng nhắc đến tên cháu gái, đem chiếc bút ghi chép trong tay vất mạnh trên
mặt đất, lớn tiếng rít: “Mẹ mày, mày đùa ông có phải hay không!”
Hứa Đồng nghe được hai chữ “Mẹ mày”, sắc mặt trầm xuống. Cô nhìn Tiền Như
Hải cười lạnh nói: “Cảnh sát Tiền, miệng ông có hố phân hay sao, mẹ nó
lại nói thối như vậy? Tôi khai báo chuyện của tôi, mẹ nó ông tức giận
cái gì? Tôi nói một người, ông bảo không phải cô ta, mẹ nó rốt cuộc tôi
là nghi phạm hay ông là nghi phạm? Mẹ nó rốt cuộc là tôi khai hay là ông khai? Việc này chính là Chương Thực Đồng chủ mưu!”
Quyển sổ trên tay Tiền Như Hải cũng văng xuống mặt đất, ông ta đứng lên, đá văng ghế
dựa, đi đến bên cửa sổ đem chiếc rèm kéo xuống, trở lại, không nói không rằng quăng một bạt tai trên mặt Hứa Đồng.
Hứa Đồng bị đánh
nghiêng mặt đi. Đầu lưỡi có chút sờn, theo cảm giác ở liếm khóe miệng
thấy có vị mằn mặn tanh tanh. Có lẽ do tác dụng của thuốc, dù khóe miệng bị đánh rách ra, nhưng cũng không cảm thấy đau.
Nhìn qua hướng
Tiền Như Hải, thì ra hắn đang cởi quần. Hứa Đồng sợ đến mức run lên. Còn chưa kịp sợ hãi, lại nghe thấy tiếng Tiền Như Hải mà nhẹ lòng.
Ông ta cầm dây da nói: “Mẹ nó, miệng mày không sạch sẽ, hôm nay ông sẽ cho mày biết!”
Hứa Đồng thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng hắn định xằng bậy.
Cô lạnh lùng nhìn Tiền Như Hải tháo dây da, sắc mặt không đổi, không những không chịu mở miệng xin tha, thậm chí còn khiêu khích nhìn thẳng đối
phương.
Tiền Như Hải bị cô làm cho tức giận, thắt lưng còn chưa tháo xong, giơ tay tiếp tục cho Hứa Đồng một cái tát.
Hứa Đồng không né không tránh, quật cường chống đỡ. Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống, cửa bị người khác tông mạnh bật ra.
Tiền Như Hải dừng động tác lại, giật mình quay đầu nhìn phía cửa.
Tuy nhiên chưa kịp nhìn thấy người ở cửa là ai, người đó đã nhanh chóng vọt đến trước mặt ông ta, hai tay túm cổ áo ném về một bên. Trong lúc ông
ta lảo đảo một cú đánh mạnh đã nện thẳng trên mặt. Một cú đấm đó như
chưa cả một sự phẫn nộ cực lớn, vừa nhanh lại vừa dứt khoát, không thể
chống đỡ, làm ông ta bật sang một bên. Trong lúc đó, ngoài ôm đầu rên
rỉ, không thể làm gì khác.
Ngoài cửa lại có vài người vọt đến trước mặt Hứa Đồng.
Hứa Đồng ngẩng đầu cố gắng nhìn bọn họ cười một chút, lại cúi đầu nhắm mắt
lại thì thào: “Còn có thể nhìn thấy mọi người, thật vui mừng không nói
nên lời!”
Người đến là Đường Tráng, Dương Dương cùng trợ lí của Cố Thần – thư kí Trịnh.
Khi Hứa Đồng biết người vừa tới lúc trước là ai, không khỏi giật mình.
Người đó trước vọt vào đánh Tiền Như Hải một cú xong, vội vàng đi đến trước
mặt Hứa Đồng, ngồi xuống. Hứa Đồng cảm giác được có người dùng sức nắm
bả vai mình.
Cô ngẩng đầu muốn nhìn xem người đó là ai, vừa mở mắt chỉ thấy một đôi mắt tràn ngập đau xót cùng thương tiếc.
Cô nhẹ nhàng cười, không cẩn thận lại động đến vết thương ở khóe môi, vừa lấy hơi vừa gọi tên hắn, “Cố Thần!”