Cố Thần chỉ nhợt nhạt mỉm cười, nghe Hứa Đồng nói xong lập tức cười
vang. Qua một lúc sau, lại mang vẻ mặt ấy thu lại, hai mắt sáng ngời
nhìn Hứa Đồng, dường như có ý tứ sâu kín, làm người ta nhìn vào không
khỏi chột dạ. Hắn thấp giọng hỏi: “Hứa Đồng, em lại quyến rũ tôi phải
không? Dưới khuôn mặt vô hại này của em cuối cùng dấu bao nhiêu âm mưu?
Đến tột cùng có ý đồ gì?”
Giọng nói hắn hơi khàn, như thể mất
tiếng, từng từ từng từ nghe qua rất nặng, cẩn thận đánh giá còn mang
theo vài phần mỏi mệt. Tuy rằng vẻ mặt hắn thản nhiên nhưng mỗi câu lại
chứa đầy phiền muộn.
Hứa Đồng nhìn lại Cố Thần, đôi mắt tinh anh
sáng ngời, trong nháy mắt lại như phủ một tầng sương khói. Cô mơ hồ, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không biết”, cặp lông mày khẽ rướn lên, đôi mắt lại càng thêm mờ mịt, “Là tôi đang quyến rũ anh sao? Nhưng vì cái gì, tôi
lại cảm thấy hiện giờ là anh đang dụ dỗ tôi?”
Tiết Kính Phong
nhìn thấy không khí giữa hai người thay đổi làm hắn cũng bắt đầu không
bình tĩnh. Không rõ tại sao, hai người đó không chạm vào nhau, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy thân mật gắn bó thực không bình thường. Nhìn thế,
trong lòng hắn trào lên sự ghen tỵ, hắn đi tới giữ chặt tay Hứa Đồng,
tha thiết hỏi: “Tiểu Đồng, đói bụng không? Đi, chúng ta đi ăn tối!” Hứa
Đồng ngoan ngoãn cười đồng ý, kéo hắn chuẩn bị rời đi.
Nụ cười kia thoạt nhìn tự nhiên, cẩn thận quan sát lại phát hiện trong đó có một tia giật mình
Tiết Kính Phong mỉm cười cáo từ: “Cố tổng, tôi đưa Tiểu Đồng đi trước. À
đúng rồi, cho tôi gửi lời hỏi thăm vị hôn thê của anh!”. Hắn cố ý đề cập ba chữ “vị hôn thê” có ý ngắc nhở người đàn ông kia hãy xem lại vị trí
của mình – rõ ràng không còn là người đàn ông độc thân, không thể lại đi lăng nhăng cướp người yêu của người khác.
Nghe được một câu cuối cùng của Tiết Kính Phong, Hứa Đồng giống như được người khác cảnh tỉnh, cả người bỗng nhiên cứng đờ, cảm thấy như có người nào đó tát một cái
thật mạnh trên mặt mình.
Đúng vậy? Sao có thể quên hắn là người
đã có vị hôn thê? Dù vị hôn thê của hắn có phải loại phụ nữ đáng ghét
kia hay không, thì trong mắt người khác hắn cũng là người đàn ông đã có
gia đình, nhưng cô lại vẫn cùng hắn qua lại mập mờ. Cô làm như vậy cùng
với việc phá hoại gia đình người khác – cái hành vi mà cô căm ghét đến
tận xương tủy ấy, có gì khác biệt?
Mới đầu vì chuyện gì mà cô
cùng với hắn liên quan đến nhau, mà dần dần cục diện lại thay đổi đến
ngày hôm nay? Đáy lòng bắt đầu trở nên hỗn độn, rất nhiều cảm xúc không
tên ập đến, trong ngực như có thứ gì đó vỡ vụn, hoảng loạn, quẫn bách
lại đau đớn. Cô ngơ ngác để Tiết Kính Phong đưa mình ra khỏi hội quán,
không nhìn qua Cố Thần dù chỉ một chút.
Từ nay về sau dù một lần cũng không muốn gặp lại hắn. Hắn ta chính là chồng của người phụ nữ khác.
●]3]●
Chưa bao giờ Cố Thần cảm thấy Tiết Kính Phong đáng ghét như ngày hôm nay.
Nghe hắn nói ba chữ “vị hôn thê” kia làm Cố Thần cảm thấy vô cùng mệt
mỏi, phiền toái.
Hắn thấy rõ, trong giây phút ấy, khuôn mặt Hứa
Đồng bỗng trở nên đờ đẫn. Cô một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi
theo người đàn ông khác bước ra ngoài, quay đầu lại nhìn hắn một chút
cũng không muốn, chỉ còn lại đối với hắn là khoảng cách lạnh lùng.
Trước đây cũng không cảm thấy kết hôn cùng ai đối với cuộc sống của mình có
bất cử ảnh hưởng gì. Trong mắt hắn chẳng qua giống như bị bệnh thì cần
uống thuốc, đến tuổi tự nhiên muốn lập gia đình để nối dõi tông đường.
Cùng với người phụ nữ nào cũng không quan trọng, chỉ cần có thể sinh
con. Nhưng lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy căm hận chính mình lại bị một
người phụ nữ mình không hề yêu thương ràng buộc.
Nếu không vì sợi dây này, lúc đó hắn đã có thể xông lên giữ lấy cô, đối với cô cười,
hoặc mỉa mai, hoặc tức giận, hoặc trừng phạt, toàn bộ đều có tư cách.
Nhưng bây giờ, hắn là vị hôn phu của người khác, hắn dựa vào cái gì để
giữ lấy cô, nói với cô: “Tôi muốn cho em đẹp mặt?”
Nhìn bóng dáng hai người, khuôn mặt Cố Thần càng ngày càng lạnh, hai mắt nheo lại,
đồng tử co rút, mong như vậy có thể xóa đi bóng dáng mảnh mai nhu nhược
kia trong mắt, trong tâm trí, trong tim.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “rắc”.
Chưa kịp định thần lại, đã nghe thấy bên cạnh có người kích động, sợ hãi
than lên: “Oa! Cố tổng ngài thật sự khỏe! Không cần nhăn mặt cũng có thể bẻ gẫy cây gậy bi-a này!”
Cố Thần cúi đầu nhìn, thì ra tiếng gẫy kia là do hắn gây ra. Hắn vất cây gậy sang một bên, cười nhẹ với người
bên cạnh, “Không có gì, từ khi chơi đến nay đây là lần đầu tiên tôi bại
dưới tay người khác, cây gậy ghi lại sự sỉ nhục này, tất nhiên phải bẻ
gẫy. Nếu không chấm dứt bàn thua này, làm sao có thể tiếp tục chơi tiếp, không phải sao?”
Cây gậy này đã làm cho hắn nhận ra một điều.
Sau hôm đó, Hứa Đồng luôn tự hỏi rất nhiều điều, vất vả mấy ngày qua đi lại bắt đầu có cảm giác nhớ nhung.
Quan hệ của cô cùng Cố Thần là do cô nhất thời nóng nẩy mà bắt đấu. Cũng bởi hắn hiếu thắng không chịu để bị người khác lợi dụng mà quay lại cùng cô phân cao thấp. Không ai có thể dự đoán được, cứ đấu đá như vậy, cô cùng hắn đều nảy sinh tình cảm. Nhưng mà dù là chân tình thì sao? Hắn là
người đã có chủ, nếu cô tiếp tục cùng một người như vậy quan hệ, sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp mẹ.
Cùng một người đàn ông đã có vợ quan hệ, có thể nói, là hắn lăng nhăng, cũng là cô hư hỏng.
Cho nên cô nghĩ, không nên để ý thêm đến hắn nữa, cứ chậm rãi như vậy mà kết thúc.
●]3]●
Một tuần sau, Tiết Kính Phong bị ba điều đi nước ngoài công tác, từ đó bên cạnh Hứa Đồng trở nên yên tĩnh.
Tiết Kính Phong chuyển đi một cách không tình nguyện, vẻ mặt khổ sở giữ lấy
Hứa Đồng nói cho cô biết: “Tiểu Đồng, cùng anh đi! Chúng ta xuất ngoại
bắt đầu một cuộc sống mới được không?”
Hứa Đồng từ chối không
chút nghĩ ngợi, “Không được, tôi sẽ nhớ anh trai và chú tôi, tôi ở lại,
dù gì cũng không đi!”. Công tử phong lưu si tình, nói lời liệu giữ được
bao lâu? Cô theo hắn đi, dâng hiến tuổi thanh xuân cho hắn, đến lúc già, thử hỏi còn có thể lạnh lùng ở trước mặt hắn hỏi còn nhớ những gì đã
từng hứa với cô gái Hứa Đồng năm ấy không?
Cô không làm được.
Cho nên không hiếm những người đàn ông có tiền, chỉ biết dùng tiền để phục
vụ cho thói trăng hoa của họ. Cô chỉ cần một người đàn ông vĩnh viễn yêu cô là đủ.
Tiết Kính Phong đối với cô chẳng qua là một vật muốn
mà không có được, cô cam đoan, sau một thời gian xuất ngoại, hắn nhất
định sẽ quên cô không còn một dấu vết.
●]3]●
Tiết Kính Phong cứ không cam lòng như vậy bị ba tống ra nước ngoài.
Mới đầu mỗi ngày còn gọi vài cuộc điện thoại về. Dần dần thành mỗi ngày một cuộc, rồi vài ngày một cuộc, và cuối cùng là mất hút. Toàn bộ quá trình tính ra còn không đến một tháng.
Hứa Đồng nghe đồng nghiệp nói,
Tiết Kính Phong đã bị một cô gái tóc vàng xinh đẹp mê hoặc, hai người
rất hợp nhau, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã không thể tách ra được.
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Sự việc quả nhiên đúng như cô đã đoán,
hắn quên cô rất nhanh. Bởi vậy cũng thấy, đàn ông thay đổi, thì ra nhanh như thế.
Ngoài buồn cười, cô cũng cảm thấy có chút phiền muộn.
Cô còn trẻ như vậy đã nhìn rõ bản chất của đàn ông. Hơn hai mươi tuổi
đầu mà như đã trải qua nửa đời người, đối với người khác phái chỉ cảm
thấy chán nản thất vọng. Dù gặp được người đàn ông tốt đến mức nào cũng
cảm thấy trong lòng không có một chút dao động. Nghĩ đến việc sau này
phải kết hôn sinh con, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.
Nếu không vì muốn làm cho chú Đường không phải lo lắng, cô thật cứ muốn một mình như thế này mãi.
Lúc Tiết Kính Phong còn trong nước, Hứa Đồng bị hắn quấn quýt không rời nên cùng đồng nghiệp quan hệ rất ít. Tiết Kính Phong vừa đi, cô liền dành
nhiều thời gian qua lại cùng với mọi người hơn. Sau khi tan tâm, cùng
đồng nghiệp đi nhà hàng Nhật liên hoan, cùng uống vài chén rượu xong,
không khí bị hơi cồn kích thích náo nhiệt hẳn lên. Mọi người đi đứng nói cười, vui đùa trêu chọc không kiêng kị gì.
Có người bỗng nhiên
nói đến Hứa Đồng, “Tiểu Hứa, nói thật, trước kia cô cùng đi với Tiết
thiếu, tôi còn nghĩ cô là bình hoa tiêu chuẩn nữa cơ, chỉ có vỏ, không
có ruột. Nhưng Tiết thiếu vừa đi, tôi mới có cơ hội phát hiện, chậc
chậc, thì ra cô vỏ là bình hoa nhưng ruột cũng là cánh cam (1). Không
chỉ có bề ngoài như tôi vẫn nghĩ. Đến đây! Chén rượu này tôi kính cô,
coi như là tạ lỗi cho mọi thành kiến trước đây, nhân cơ hội hôm nay tôi
muốn ... tôi muốn ... thổ lộ với cô!”
Người đó chưa nói xong lời
cuối cùng đã ấp a ấp úng, trong giọng nói pha lẫn ngượng ngùng. Trong
hơi rượu, không ai dám khẳng định những lời anh ta nói là thật hay là
say.
Hứa Đồng vội vàng đứng dậy, “Anh là tiền bối, tôi nên kính
anh mới đúng!” Cũng không trả lời câu hỏi cuối kia của anh ta, mà dùng
hai chữ “Tiền bối” đem câu nói thật thật giả giả đó kín đáo trả lời.
Có người nhìn thấy “tiền bối” kia vẻ mặt bắt đầu trở nên bối rối ngượng
ngùng, lập tức lảng sang chuyện khác để giải vây, “Đúng rồi, đúng rồi,
nói cho cô biết một chuyện. Tôi tuy chẳng là gì nhưng có một người anh
em họ làm nhân viên cao cấp ở đây. Mọi người có biết ta nghe được tin gì không? Ha ha” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, lại bị rượu kích
thích, người đó đem luôn tên của người anh em họ kia nói ra.
Hứa
Đồng âm thầm tặc lưỡi, làm việc trong một công ty lớn như vậy, không
biết vị đồng nghiệp này sau khi tỉnh rượu xong, sẽ vì việc mình lỡ miệng hôm nay mà hối hận đến mức nào?
Người đó vẫn cao hứng, “Mọi người có biết không, thực ra việc Tiết tổng bị điều ra nước ngoài là có nguyên do khác!”
Một câu của anh ta đã thành công khiến mọi người chú ý, “Nguyên do gì? Anh
đừng có nói nhăng nói quậy, không phải là Tiết lão gia không muốn nhìn
thấy Tiết thiếu ở trong nước sống an nhàn sung sướng nên điều anh ta đi
nước ngoài để học hỏi kinh nghiệm sao?
Người kia lập tức nói:
“Nào có đơn giản như vậy! Thực ra là thế này, Tiết lão gia gần đây cùng
với công ty khác hợp tác triển khai một hạng mục, hạng mục này lại có
công trình ở nước ngoài. Phía đối tác nói công trình này đầu tư không
nhỏ, không thể để xảy ra sai xót nào, tốt nhất để người trong nhà phụ
trách giám thị, đề nghị Tiết lão gia cử Tiết thiếu đi là thích hợp nhất. Vì vậy, Tiết lão gia mặc kệ Tiết thiếu không tình nguyện bức anh ta
xuất ngoại làm việc!”
Những người khác chăm chú nghe, chỉ mình
Hứa Đồng không thấy có hứng thú. Cô ngồi trong đám người, không nói
không rằng tự rót rượu uống.
Không hiểu vì sao, gần đây không có
bất cứ điều gì làm cô có cảm giác, cười không muốn cười, nói không muốn
nói, muốn vui cùng không thể vui nổi, muốn tức giận cũng không có sức.
Mặc kệ bên cạnh có người hay không, chỉ muốn chìm đắm ở trong thế giới
riêng, lẳng lặng thờ ơ.
Bên cạnh cô có một cô gái đối với chuyện
người kia nói nghi ngờ, “Như vậy là hợp tình hợp lí. Quản lí gia nghiệp
thì phải dựa vào người nhà, việc này có cái gì không đúng?”
Người kia lập tức tỏ vẻ hài lòng, “Tôi chính là đang chờ câu này”, ra vẻ bí
mật nói, “Xem xét một sự việc không thể chỉ nhìn phía bên ngoài, phải
nhìn vào bản chất mới được! Mọi người cố nghe tôi nói hết! Tiết thiếu
sau khi xuất ngoại xong, không bao lâu sau Tiết lão gia cùng với phía
đối tác cũng đi sang thị sát một lần. Người anh em kia của tôi cũng đi
theo, bằng không làm sao tôi lại biết rõ ràng như vậy được? Chính là cậu ta nói cho tôi biết! Cứ tin đi, toàn bộ sự việc tôi nói đều là thật!
Đúng rồi, tôi nói với mọi người, chúng ta chỉ biết với nhau thôi, không
được truyền ra ngoài, nếu không cậu ta sẽ giết tôi mất!”
Hứa Đồng bật cười. Một câu dặn dò dư thừa. Chính anh ta cũng không thể giữ được
bí mật của mình thì ai có thể vì anh ta giữ được miệng? Những người này
tuy rằng biết mình không thể giữ lời được, nhưng trăm miệng một lời đều
đáp: “Tất nhiên! Nhất định giữ kín! Nói mau lên, đừng úp úp mở mở nữa!”
Người kia tiếp tục chậm rãi nói: “Trong lúc Tiết lão gia cùng phía đối tác ra nước ngoài thị sát, nghe nói ngay từ đầu Tiết thiếu đối với phía đối
tác kia thái độ rất khó chịu, giống như có khúc mắc gì vậy. Đây là vì
cái gì? Nghe nói hình như là Tiết thiếu trước đây theo đuổi người yêu
của vị đối tác kia, nên vị đó mới ép Tiết lão gia chuyển công tác của
Tiết thiếu ra nước ngoài, chắc là muốn trả đũa. Quan hệ hai người bọn họ lúc đầu rất căng thẳng. Nhưng sau đó vị đối tác kia giới thiệu cho Tiết thiếu một người bạn, nghe nói người bạn nó là một cô gái rất xinh đẹp,
chẳng bao lâu đã quyến rũ được Tiết thiếu, vì vậy mới bình thường quan
hệ với bên đối tác kia! Có người đẹp mới bên người, quả là có mới nơi
cũ!”
Mọi người nghe câu cuối cùng kia, không khí ồn ào bỗng trở nên có chút xấu hổ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hứa Đồng.
Hứa Đồng đang rót đầy một chén rượu, đưa lên miệng lại phát hiện mọi người
đều nhìn mình. Chén rượu ngừng lại giữa chừng, cô nhìn lại mọi người
lanh lảnh cười: “Nhanh! Mọi người nâng chén chúc mừng tôi thoát khỏi vị
Tiết thiếu có mới nới cũ, từ nay có thể bắt đầu cuộc sống mới!”
Mọi người đều đồng ý, không khí xấu hổ bị Hứa Đồng khéo léo đẩy qua một bên.
Buông chén rượu, Hứa Đồng đã nghe được cô gái bên cạnh lại hỏi: “Đúng rồi,
anh họ của anh không nói vị đối tác bí mật kia là ai sao?”
Người
kia rung đùi đắc chí, “Vừa rồi tôi không nói vị đối tác kia là ai sao?
Tôi cứ tưởng ngay từ đầu đã nói rồi! Đối tác của Tiết lão gia chính là
người nối tiếng nhất trong giới tài chính hiện giờ Tổng giám đốc tập
đoàn Cố thị, Cố Thần!”
Tay Hứa Đồng rót rượu lập tức run lên.
Rượu từ trong chai đổ ra bàn, cô đang muốn đứng lên tránh lại nghe cô
gái bên cạnh mở miệng kinh ngạc, “Cố Thần sao? Nhắc tới anh ta, tôi mới
nhớ vừa nghe được một chuyện!Cố Thần cùng với vị hôn thê của anh ta, đã
hủy bỏ hôn ước rồi!”
Dòng rượu kia đã từ trên bàn một đường chảy
xuống đùi Hứa Đồng, cô lại giống như không hề có cảm giác, bất động ngồi một chỗ, lẳng lặng nghe cô gái bên cạnh tiếp tục nói.
“...
chuyện này là tôi nghe một người quen nói, cô ta cũng là từ một người
khác nghe được, dù sao cũng là đồn qua đồn lại, một người nghe được rồi
lại truyền đi, cũng không biết có thật hay không. Nhưng tôi thấy không
có lửa làm sao có khói? Chậc chậc! Nói đến mấy kẻ có tiền, thật là đem
hôn nhân ra làm trò đùa, vừa mới đính hôn chưa được bao lâu đã lập tức
hủy bỏ ....”
-----------------------------------------------------------------
(1) Ý nói bên ngoài xinh đẹp, bên trong cũng mạnh mẽ.