Trước khi xuống máy bay, Dương Dương dắt tay Hứa Đồng nói nhỏ: “Hình như ta quên nói với ngươi một việc, lần này chúng ta du lịch, ngay cả tiền
ăn ở cũng được bao! Trước ta chỉ nghĩ là nhà nghỉ bình dân thôi, nhưng
bây giờ … ăn ở miễn phí kia … sẽ không phải là ở khách sạn năm sao đi?
Hứa Đồng nhìn cô, trợn mắt, từ trong túi lấy biên lai ra, cúi đầu nhìn thấy chữ khách sạn XX, đạm đạm ngẩng lên thở dài một tiếng, hỏi thư kí
Trịnh, “Khách sạn này là khách sạn bình dân, hay là … khách sạn có rất
nhiều sao?”
Thứ kí Trịnh giơ ra năm ngón tay mỉm cười đáp: “Đây là khách sạn quốc tế đẳng cấp năm sao!”
Hứa Đồng nhìn đại thiếu gia bên kia vẫn như cũ ngồi nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi ho một tiếng, “Nếu tôi đoán không sai, chi phí này hoặc là anh ta
ứng ra, hoặc là khách sạn kia thuộc sở hữu của tập đoàn Cố thị, đúng
không?”
Thư kí Trịnh nhìn giám đốc của mình, anh ta bộ dáng dửng
dưng, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, giống như không để ý vừa rồi hai
người nói gì. Nhưng thể hiện như vậy, sự dửng dưng này có phải quá mức
không?
Thư kí Trịnh quay đầu lại, ho một tiếng, cười tủm tỉm đáp: “Thật ngại, Hứa tiểu thư, cô lại đoán sai rồi! Thật ra là thế này,
khách sạn trên đảo cùng tập đoàn Cố thị có hợp tác, cho nên tất cả nhân
viên của công ty chúng tôi nghỉ lại đều hoàn toàn miễn phí! Lần này mọi
người đến đây đều tính cùng với chúng tôi. Cho nên phí ăn ở của mọi
người, là thật sự miễn phí ….”
Hứa Đồng vuốt cằm, Cô cảm thấy mình đang có khuynh hướng sắp bị đóng băng.
Lúc này thư kí Trịnh lại bổ sung một câu: “Kì thật đại bộ phận các hoạt
động trên đảo này đều cùng tập đoàn Cố thị có quan hệ hợp tác!”
Hứa Đồng cười, “Thì ra tập đoàn Cố thị còn lũng đoạn cả hòn đảo này!”
Thư kí Trịnh có chút ngượng ngùng, một mặt mỉm cười, một mặt muốn nói lại
thôi: “Này … kì thật … Là như vầy, Hứa tiểu thư, đại bộ phận các hoạt
động trên đảo đều hợp tác với Cố thị. Còn một bộ phận kia … ách, kỳ thật là trực tiếp thuộc Cố thị!”
Hứa Đồng nhìn thư kí Trịnh, ha ha
cười lớn. Cố thị Cố thị, thật là một tập đoàn lớn, quả thực chỗ nào cũng làm cho người ta cảm thấy âm hồn chẳng tiêu tan.
●]3]●
Máy bay hạ cánh, khách sạn đã cho sẵn xe chờ đón, miễn phí đưa du khách về khách sạn.
Một mình Cố Thần ngồi trên chiếc xe sang trọng màu đen. Trước khi lên xe,
Hứa Đồng cảm thấy hình như hắn quay đầu nhìn mình một cái.
Thư kí Trịnh cùng bọn Hứa Đồng ngồi trên một chiếc xe cỡ trung. Trên đường thư kí Trịnh nói cho cô, bình thường công ty chúng tôi muốn đi du lịch phải sắp xếp trong vòng mấy tháng. Cũng không ngờ vài ngày trước, còn cảm
thấy kì quái vì sao sếp tổng lại đột ngột sắp xếp đưa toàn bộ nhân viên
cao cấp đi du lịch. Sau nghe thấy nhóm Hứa Đồng cũng báo danh theo, lúc
này mới biết, “Thì ra mục đích là đấy!”
Hứa Đồng cười mỉa hỏi cô: “Cô không sợ nói với tôi nhiều như vậy, anh họ cô biết sẽ cắt lương của cô sao?”
Thư kí Trịnh cười lớn, “Làm sao có thể? Tôi còn cảm thấy anh ta mong còn
không được, tôi nói càng nhiều càng có thể đem những điều mà anh ta
không dám nói kia truyền đạt lại cho chị dâu tương lai của tôi biết. Tôi nhận nhiệm vụ làm thần Scupid, chẳng lẽ như vậy không phải là lập công
sao? Khi trở về tôi phải xin tăng lương thêm mới đúng!”
Hứa Đồng
cười gượng, bỗng nhiên chỉ phía sau: “Người kia gọi là Tiểu Ngũ, cả
chặng đường luôn nhìn trộm cô. Tôi từ nãy đến giờ để ý đã thấy rõ. À,
đúng rồi, tên đầy đủ của cậu ta là Ngũ Kiến Quốc.
Thư kí Trịnh lập tức tròn hai mắt, lập tức chuyển tầm nhìn qua người Tiểu Ngũ.
●]3]●
Xe đến nơi, Hứa Đồng quay một vòng ngắm nhìn. Đảo này cũng không lớn nhưng phong cảnh tuyệt đẹp. Nước biển trong suốt, dải cát mềm mại, xa xa một
vùng trời xanh thẳm, cảnh trí động lòng người. Đảo này giữ được cảnh vật tự nhiên như vậy, Hứa Đồng đoán chắc là thuộc sở hữu tư nhân.
Có thể có được một hòn đảo nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, người đó quả là
được trời ban, thật may mắn. Đổi lại là cô, chỉ sợ phấn đấu cả đời cũng
không với được chỗ nước cạn cành khô ở đây.
Ngẩng đầu nhìn khách
sạn cách đó không xa, cô không khỏi ngạc nhiên ngoài ý muốn. Ba tầng nhà sang trọng xa hoa, không cần biết có thể ở được bao nhiêu người, nhưng
vừa nhìn cũng có thể biết ngay, những người có thể nghỉ ở đây, chắc hắn
đều là những người ngay cả hậu đãi cao nhất của hoàng gia cũng đã được
hưởng qua. Tất nhiên, chi phí cũng sẽ là một số tiền làm người ta chết
nghẹn.
Dương Dương cùng bọn Dương Dương hưng phấn kéo nhau đi vào trong khách sạn.
Cô nhanh chóng thay quần áo, chạy về phía biển, thoải mái chơi đùa một trận.
●]3]●
Những đường cong yểu điệu của Hứa Đồng như ẩn như hiện trong bộ bikini màu
vàng nhạt. Một thân trắng nõn nà phơi bầy không chút để ý. Quanh thắt
lưng buộc một chiếc khăn voan, che đậy vài phần xuân sắc, cặp chân thon
dài tung tăng chạy trên bờ cát. Lúc đó Cố Thần đang dựa vào ghế nằm dưới cây dù lớn, lười biếng nhìn ra biển, bộ dáng uể oải tựa như đang chờ
người nào đó.
Lúc phát hiện ra Hứa Đồng đang nhảy nhót, Cố Thần
cảm thấy những âm thanh ồn ào xung quanh mình như tĩnh lại. Trong lúc
ấy, hắn dường như chỉ nghe thấy duy nhất tiếng cười của cô. Tiếng cười
ấy thanh thúy tự nhiên, làm hắn không tự giác cũng cong khóe môi theo.
Nhưng khi nhìn thấy quần áo cô mắc, hai mắt hắn lập tức nhíu lại. Lan da trắng mịn kia lộ ra, thực làm mắt hắn thấy lóa. Hắn hơi bực mình, khẽ
cắn môi, trong lòng ấm ức.
Cô gái xấu xa này, thích mặc bikini như vậy sao?
Hắn từ ghế dựa đứng dậy, dẫm lên ánh nắng dìu dịu trên bờ cát, nhanh chóng
đã đi đến bên cô gái xấu xa kia. Cô cũng không phát hiện hắn đến gần,
hào hứng muốn tiền về phía biển. Hắn từ đằng sau nắm lấy một cánh tay
cô, dùng một chút sức đem cô quay lại, đối mặt với mình.
●]3]●
Hứa Đồng bị Cố Thần làm cho hoảng sợ, “A” lên một tiếng quay đầu lại. Khi
thấy rõ mặt người phía sau mình không khỏi hỏi hắn: “Anh làm gì vậy?”,
cô lớn tiếng, khẽ nhướn mày, bộ dáng hung hãn, “Lúc giả trang thì lạnh
lùng không thèm để ý đến người khác, cởi bỏ mặt nạ ra một cái lập tức
biến thành tùy tiện, tự dư bắt lấy người ta không buông tay, này, hành
vi của anh thực lưu manh nha!”
Lúc này trên người hắn chỉ có một
chiếc quần bơi tối màu, dáng người cao gầy phô ra không dấu diếm, Hứa
Đồng nhìn hắn không khỏi cười một tiếng. Một tay bị hắn giữ lấy, bất
động, một tay khác bừa bãi trên ngực hắn sờ tới sờ lui, “Khúc nào ra
khúc ấy, không sứt sẹo, được lắm được lắm!”
Yết hầu Cố Thần lăn
lộn, khẽ nuốt nước miếng, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay không yên phận
kia, trầm giọng nói: “Cơ thể này, chẳng nhẽ em còn chưa đủ quen thuộc
sao?”
Lập tức Hứa Đồng cảm thấy bên tai nóng lên.
Quay đầu nhìn phía biển, thấy bọn Dương Dương đã nhào vào trong nước, cô quên cả ngượng ngùng, gấp gáp đến độ không đừng được, quay lại dậm chân với Cố
Thần, “Này, anh rốt cuộc muốn làm gỉ hả, không cần giữ em lại a thiếu
gia! Bọn họ đang đợi em cùng bơi kìa!”
Cố Thần lại không chút do
dự đáp lại, “Chờ?”, hắn phì cười, vuốt vuốt cằm, giọng nói vô cùng thoải mái, “Nhìn xem, bọn họ đang chơi vui vẻ lắm. Anh không thấy bọn họ có
dấu hiệu gì là đang “Chờ” em!”
Hứa Đồng tức giận trừng mắt, “Anh rốt cuộc muốn làm gì! Nếu không buông ra em gọi bảo vệ!”
Cố Thần giương mắt, một lúc sau mới nói ra một câu, “Muốn hỏi một chút, em cảm thấy đảo này thế nào?”
Hứa Đồng vội vã gật đầu, “Rất đẹp!” một cánh tay vẫn bị hắn nắm, “Thật sự rất đẹp! Đẹp tựa thiên đường!”
“Vui sao?”
Cô lại gật mạnh đầu, “Vui! Rất vui!”. Vừa nói một bên cởi chiếc khăn vây
quanh hông, đưa cho Cố Thần, “Đừng nói nhiều, cái này cho anh, giúp em
cầm, em muốn xuống nước!”
Cố Thần cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ảm
đạm, yết hầu lại cuồn cuộn. Có người đi ngang qua bọn họ, đối với dáng
người gợi cảm mê người của Hứa Đồng, khẽ tán thưởng. Hứa Đồng cười vang, đắc ý không dấu diếm nhìn Cố Thần nhún vai.
Cố Thần bỗng dưng
nhăn chặt mi tâm, kéo cánh tay cô làm cô nhào vào trong ngực hắn. Da
thịt hai người lập tức dán chặt, tiếng tim đập gần gũi dường như nhanh
hơn vài phần. Rốt cục bàn tay hắn chịu buông cô ra, giây tiếp theo lại
nhanh chóng đặt lên eo cô, đem cô ghì sát vào người. Một bàn tay khác
không nói không rằng tiến về phía ngực cô, đầu ngón tay uốn lượn quanh
đường cong kiều diễm, tinh tế vờn, chậm rãi lên xuống, giống như xoa lại giống như không. Thời tiết nóng bức nhưng lại làm cho người ta không tự chủ được khẽ run lên.
Cuối cùng hắn đã bao phủ nơi mềm mại kia
của cô, cách một lớp áo tắm khẽ vuốt ve. Hắn nhìn cô cười tủm tỉm nói:
“Thật ra anh muốn nói với em, ngực nhỏ như vậy, không thích hợp mặc
bikini!”
Hứa Đồng nhanh chóng hếch cằm, trừng mắt nhìn hắn không
phục. Bỗng nhiên cười quỷ quyệt, mềm mại ỷ vào trong lòng hắn, không
chút để ý đặt tay ở ngực hắn khẽ cọ, ngọt ngào nói: “Không sao! Chơi một vòng xong, em sẽ về phòng đổi một bộ hở hang hơn chút, như vậy có thể
làm cho chúng nhìn có vẻ lớn hơn!”
Nói xong khanh khách cười,
thừa dịp người kia giật mình, giống như một con cá chạch nhỏ từ trong
lòng hắn nhanh chân bỏ chạy, không hề quay đầu tiến về phía biển.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của cô đầy sinh lực nhào vào trong làn nước, Cố Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Bỗng nhiên phát hiện trong tay mình còn một thứ gì
đó, cúi đầu nhìn, không phải là chiếc khăn của cô gái xấu xa kia thắt
quanh eo vừa để lại sao.
Trong lòng có chút phức tạp. Tự bao giờ, cô lại xem hắn như người giúp việc thế này?
Quả thật là nha đầu to gan!
Đưa tay đem chiếc khăn lên chóp mũi, thang thoảng mà ấm áp, dường như còn mang theo hương thơm cơ thể cô.
Hắn giữ chặt chiếc khăn hưởng thụ, khẽ nheo mắt, thấp giọng thì thào một
câu: “Đến một lúc nào đó em sẽ không bao giờ thoát được đâu!”
●]3]●
Dùng bữa tối xong, nhóm Hứa Đồng được hướng dẫn viên du lịch cho biết đêm
nay có một vũ hội bên bờ cát, mọi người đều mặc áo tắm, cùng nhau vui
vẻ.
Ban ngày bơi lội còn chưa đã, Hứa Đồng đề nghị không bằng mọi người đừng đi vũ hội, đổi thành đánh mạt chược bên bờ biển, càng vui
hơn.
Ý kiến của cô được mọi người nhất loạt đồng ý.
Nhờ
nhân viên phục vụ thu hồi cât dù ban ngày, kê một chiếc bàn, Hứa Đồng
Dương Dương Đường Tráng cùng bọn Nhị Hoa lập tức đi đến. Tiểu Ngũ từ
trưa đến giờ không thấy bóng dáng đâu, Hứa Đồng đoán nhất định cùng thư
kí Trịnh đến nơi nào đó nói chuyện rồi.
Lại nói tiếp, buổi chiều
lúc xuống nước, cô thấy Nhị Hoa dường như cũng gặp một đoạn diễm ngộ.
Một chị gái xinh đẹp xung phong dạy hắn học lặn. Trong lúc đó, một người dở trò, một người giãy dụa, cũng thực không rõ đến tột cùng là ai được
của ai, ai sờ mó ai.
Dưới ánh trăng mềm mại đáng yêu cùng ngọn đen lung linh, Hứa Đồng cùng ba người bắt đầu chơi bài.
Cách đó không xa vũ hội đang diễn ra, âm nhạc truyền đến tai, làm người ta trở nên hưng phấn.
Hứa Đồng vì sợ không chịu nổi kích thích mà chạy đến khiêu vũ, nên không
thay bộ bikini ban ngày mà chỉ khoác ngoài một chiếc áo bông tắm.
Lúc dở bài, cô bỗng nhiên nghe được phía sau có người nói: “Có hứng trí như vậy, ở đây chơi mạt chược. Không biết mọi người có thể hay không cho
tôi nhập cuộc?”