Dương Dương biết Chương Thực Đồng vẫn phởn phơ như cũ, chỉ mình Tiền Như Hải gánh tội, cả người phừng phừng tức giận.
Cô đập bàn kêu to: “Cố Thần thật bất tài! Rất bất tài!! Người yêu của mình bị người khác đánh bị thương thành như vậy, hắn cũng chỉ bắt được một
con tép mà bỏ qua con tôm, có ích lợi gì a! Đánh cho dập ngọn thì có
nghĩa lí gì, cái căn bản là ở gốc. Nó lại mọc ra thì đâu lại hoàn đấy a! Ta đã nói, hoặc không làm, hoặc phải làm đến cùng, vì thế phải đem tai
họa diệt trừ tận gốc! Hắn sao có thể để cho Chương Tiện Tiện kia nhởn
nhơ ngoài vòng pháp luật a!”
Đường Tráng đối với việc này cùng tỏ vẻ trách móc.
Nhưng Hứa Đồng lại không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô đối với người khác luôn luôn
không yêu cầu gì nhiều, nên chỉ cần hắn vì cô mà làm một chút gì đó cô
cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay nghe thư kí Trịnh nói, cô bỗng nhiên thấy có thứ gì đó khác thường bắt đầu len lỏi trong suy nghĩ.
Hai nhà có quan hệ, hắn cũng khó xử, kiên trì đưa Tiền Như Hải vào tù là
hắn đã không để mặt mũi cho nhà họ Chương, hơn nữa trước đó hắn đã sớm
hủy bỏ hôn ước. Cho dù như thế nào mà nói, chuyện này đối với nhà gái
luôn là điều thiệt thòi, dù gì hắn cũng nợ Chương Thực Đồng, lần này,
nếu ngay cả cô ta cùng xử lí đến cùng, thật đúng là không còn phong độ.
Cô biết người đàn ông đấy, miệng dù ngoan tuyệt đến đâu, nhưng thực sự rất công bằng
Bất tri bất giác trong lòng có chút dao động. Trừ hai cha con họ Đường, còn có người vì bảo vệ cô mà làm những việc thế này, cô cảm thấy mừng vui
vô cùng.
Mà đối với Chương Khang Năm, cô lại hoàn toàn hết hy
vọng, không còn gì có thể níu kéo. Với ông ta mà nói, dường như cô vì
Chương Thực Đồng mà chịu bao nhiêu đau khổ dày vò, nhưng chỉ cần cuối
cùng còn sống, như vậy không bị cho là thương tổn. Người đó chính là ba
của Chương Thực Đồng, từ khi cô bảy tuổi năm ấy, người đàn ông đó đã
không còn là thân nhân của cô nữa.
Đến lúc thư kí Trịnh sắp ra về mới nhớ đến việc chính đến đây.
“Xem ra tôi là đầu heo, nói bao nhiêu chuyện, lại thiếu chút nữa quên mất
việc chính!” Cô ngượng ngùng cười, từ trong túi hồ sơ lấy ra mất tấm ảnh đưa cho Hứa Đồng, “Tôi hôm nay chủ yếu là đến đây đưa cái này!”
Hứa Đồng nhận lấy chỉ liếc qua một cái đã không thể ngăn được mình run lên.
“Kỳ thật Cố tổng sớm đã không tiếc một số tiền lớn từ Chương thị mua đứt
hạng mục công viên trò chơi ở lưng chừng núi. Hợp đồng vừa đến tay, anh
ra liền chuyển kế hoạch thành xây dựng nghĩa trang, công trình vẫn lặng
lẽ tiến hành, cho nên toàn bộ báo chí không hề đưa tin. Chắc Cô tổng
muốn, chính là dành cho cô sự bất ngờ này!” Cô ta dừng lại một chút, bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng một chút châm biếm, “Thời khắc mấu chốt tỏ
mặt anh hùng, anh họ tôi rõ ràng là muốn tự mình đưa những bức ảnh này
đến cho cô, nhưng kết quả là vừa lâm trận chân đã mềm nhũn, lại sai tôi
đến làm sứ giả! Lúc anh ta giao cho tôi làm việc này, vẻ mặt kì lạ giống như bị ai oanh tạc vậy! Tôi cảm thấy cái bộ dáng ấy chính là xấu hổ mà
đỏ mặt tía tai a!”
Hứa Đồng không khỏi phì cười, khóe mắt sáng ngời, “Hắn cũng biết xấu hổ đến đỏ mặt tía tai sao!”
Hắn rõ ràng đã từng nói với cô, “Dao Dao, em không phải nghĩ rằng, tôi yêu
em? Cho nên vì em sẽ không động vào khối đất kia? Đừng nói tôi không yêu em, cho dù yêu, tôi cũng sẽ vẫn thực hiện. Tôi là người làm ăn, có cách nghĩ của người làm ăn”
Lúc trước khí phách nói như chém đinh
chặt sắt như vậy, thậm chí còn khiêu khích khiến cô lợi dụng đứa bé đi
trả thù hắn, nay lại tự mình đem những lời nói trước đây hoàn toàn phụ
định, càng mâu thuẫn là dùng tên mẹ cô đặt cho nghĩa trang. Như vậy khác gì tự mình mạnh miệng, rồi lại tự dùng tay bịt miệng mình lại, hắn
không xấu hổ mới thực sự là kì lạ.
Trong tay cẩm ảnh chụp, trong
đầu nghĩ lại chuyện cũ, miệng Hứa Đồng bất tri bất giác đã nở nụ cười
tươi. Cô như đang cố đè nén niềm vui trong lòng, lại không thể kìm chế
được.
Hắn lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, lại không chịu nói yêu cô, được rồi, cô để xem hắn có thể ngoan cố được bao lâu.
Để ra một ngày, Hứa Đồng cùng hai cha còn Đường Tráng cùng đi viếng mộ mẹ
cô. Đến nghĩa trang, không khỏi ồ lên kinh ngạc. Nơi này trước này chưa
bao giờ đẹp đến như vậy, tùng cúc xanh um tươi tốt, lẳng lặng xung quanh bia mộ trông rất thanh bình. Mỗi chỗ đều hết sức xa hoa lại vô cùng kín đáo, vừa nhìn liền biết, xây dựng nghĩa trang này quả thật kì công.
Thắp hương mẹ cô xong, ba người trở về. Đường Hưng Bang không khỏi ca ngợi:
“Nghĩa trang này, không bao lâu chắc sẽ trở thành nơi các thương nhân
chính khách tranh nhau đặt chỗ. Tiểu Đồng, xem ra cậu Cố Thần kia, đối
với cháu thực sự rất tốt!”
Hứa Đồng cố gắng không cho mình tươi
cười, “Chú Đường, anh ta có nhiều tiền, xây dựng nghĩa trang này có đáng gì, chúng ta không thể vì một việc này đã bị anh ta hù nha!”
Đường Hưng Bang sợ hãi cười, “Vậy chẳng nhẽ phải làm cho cậu ta tan gia bại
sản mới có thể chứng minh rằng mình thật lòng với cháu à? Nếu như vậy,
về sau hai đứa dựa vào cái gì mà sống, dựa vào cái gì nuôi con?”
Hai gò má Hứa Đồng đỏ lên, cô cau mày hờn dỗi với Đường Hưng Bang: “Chú
Đường, chú nói gì vậy? Cái gì mà dựa vào sống? Cái gì mà nuôi con?”
Cúi đầu không nhịn được lặng lẽ nghĩ, tan gia bại sản vì nụ cười hồng nhan, làm sao có thể là một phần lãng mạn của tình yêu khắc côt ghi tâm?
~3~
Vài ngày sau là bắt đầu kì nghỉ lễ cả nước.
Dương Dương đề nghị không bằng nhân cơ hội này mọi người cùng đi du lịch. Đi để giải sầu, tiện thể đi lễ phật giải xui luôn.
Hứa Đồng là người đầu tiên giơ tay đồng ý. Đường Tráng chẳng qua là bị hai
cô gái nhõng nhẽo ép buộc. Mặc dù cảm thấy việc cùng phụ nữ đi dạo trên
bờ biển nhặt vỏ sò chụp bọt nước quả thực ngu xuẩn, nhưng cũng không thể không khuất phục hai cô gái vừa một hồi hung ác nháy mắt lại biến thành đáng thương này.
Sau lại nghĩ nếu ngu xuẩn thì đơn giản là mọi
người cùng nhau ngu xuẩn. Đường đường là anh hùng, hoặc là không làm,
hoặc phải làm đến cùng, vì thế dẫn theo cả Nhị Hoa cùng Tiểu Ngũ đến báo danh.
Nhiều lần suy tính, cuối dùng Dương Dương chọn chuyến du
lịch năm ngày xa hoa ở bờ cát hải đảo. Về sau Hứa Đồng biết không khỏi
kêu lên: “Ngươi gần đây cướp được ngân hàng sao? Lại có năng lực đi tour đắt tiền này! Nhiều người đi như vậy! Ta nói cho ngươi, nếu sau này có
việc gì, người đi bán máu mà đền!”
Dương Dương cười gian, “Thật
là lòng dạ hẹp hỏi! Yên tâm, ta đâu có ngốc vậy! Ta so với ngươi còn keo kiệt hơn nhiều! Tour này là tour giảm giá a! Chiết khấu như vậy mà
không báo danh, nếu không thực xin lỗi chính mình, sẽ bị trời chu đất
diệt mất!”
Hứa Đồng lập tức cười vô sỉ. Đoàn người cứ như vậy nhao nhao cười nói, kéo nhau bước vào cuộc hành trình.
Khi lên máy bay, Hứa Đồng nhìn thẻ đăng kí trong tay lại không khỏi trợn mắt há mồm.
Cô hỏi Dương Dương, “Ngươi đăng kí cơ quan du lịch nào? Giám đốc bọn họ
uống sai thuốc sao? Phí du lịch đã giảm giá, lại còn bao vé máy bay,
chuyện này có thể, nhưng đây là vé khoang hạng nhất a! Dương Dương,
ngươi không phải là bị vị giám đốc kia nhìn trúng nên mới làm thế này
đi?”
Đường Tráng nghe được lập tức rướn lông mày, thẳng tắp nhìn Dương Dương đợi cô giải thích.
Dương Dương cúi đầu nhìn kĩ thẻ đăng kí trong tay, hưng phấn kêu to: “Oa! Mẹ
ơi! Thật là khoang hạng nhất a!” Ngẩng đầu nhìn Đường Tráng, áp chế hưng phấn nói: “Đường Tráng, em nói cho anh, tuyệt đối không có chuyện giám
đốc gì linh tinh, đây là do công ty du lịch nhầm, chúng ta nghĩ nhiều
làm gì, được lợi tội gì không hưởng?” Nói xong vô cùng vui vẻ bước lên
đăng kí đầu tiên.
Đường Tráng nhìn vẻ mặt Hứa Đồng do dự, nửa
ngày sau gật mạnh đầu một cái: “Dương Dương nói rất đúng, có lợi tội gì
không hưởng!” Nói xong cũng chạy biến. Tiểu Ngũ không chút do dự theo
sát phía sau. Còn lại Nhị Hoa, cười như mèo ăn trộm cá, nước miếng chảy
ròng ròng giật giật Hứa Đồng, “Đồng tỷ Đồng tỷ, có lợi phải hưởng a! Còn chờ cái gì! Chúng ta đi hưởng lợi thôi!”
Cứ việc cảm thấy kì lạ, nhưng đã đến lúc đăng kí, chẳng lẽ còn ở lại làm rõ chân tướng sự việc? Hứa Đồng cắn răng một cái, cũng gật mạnh đấu, “Đi!”, oai vệ hiên ngang
tiến lên phía trước.
Lên máy bay, Hứa Đồng nhìn thấy Dương Dương ngồi ở trên lấm la lấm lét nháy mắt với mình.
Cô đi qua hỏi Dương Dương có phải hay không khóe mắt bị rút gân, Dương
Dương khẩn trương nói: “Hứa Đồng, thật là lạ a! Ta vừa hỏi một nữ tiếp
viên hàng không có phải hay không hàng năm các công ty du lịch nhân dịp
nghỉ lễ đều tặng vé máy bay, cô ta lại nói cho ta biết, chưa bao giờ có
việc này! Còn nói công ty du lịch này của chúng ta, chuyên phục vụ giới
thượng lưu, cho tời bây giờ chưa nghe nói đến có lúc nào giảm giá! Ta
lại hỏi, hình như chỉ có mình chúng ra là được giảm giá! Không xong,
chẳng lẽ ta thật sự bị vị giám đốc nào vừa mắt? Thật kì lạ! Ngươi nói
chúng ta có nên lập tức xuống máy bay hay không?”
Hứa Đồng nhìn
Đường Tráng, anh đang cắn răng trợn mắt nhìn Dương Dương chằm chằm,
giống như cảnh cáo cô lăng nhăng còn không tự biết.
Nghĩ nghĩ, cô rốt cuộc quyết định, “Chúng ta xuống! Không đi!”
Đứng dậy bắt đầu xuống máy bay. Bỗng nhiên có tiếng người ở một bên nói: “Khi nào thì lá gan trở nên nhỏ như vậy?”
Hứa Đồng cảm thấy âm thanh này quen thuộc thực làm cô khóc không ra nước mắt.
Cô theo giọng nói quay lại. Không biết khi nào thì vị trí bên cửa sổ đã có người.
Người đó thản nhiên ngồi, hai chân tao nhã vắt lên nhau, hai tay đặt trên
đùi, vẻ mặt thản nhiên, nhìn bọn họ cười khẽ, “Mọi người nên ngồi xuống
ổn định đi, máy bay sắp cất cánh, ai cũng không thể xuống.”
Lúc
này lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Hứa Đồng ngẩng đầu
nhìn, là thư kí Trịnh đang vội vàng chạy đến. Cô ấy tìm được vị trí của
mình ngồi xuống, cùng Hứa Đồng gật đầu mỉm cười, ý chào hỏi. Thư kí
Trịnh đối với người kia vội vàng giải thích: “Xin lỗi Cố tổng! Tôi đến
muộn, tôi bị tắc đường!”
Hứa Đồng quay đầu nhìn về phía người đó – hắn đúng là Cố Thần.
Hứa Đồng nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra nụ cười nham hiểm.
Cô liền hiểu ra tất cả. Cô chậm rãi ngồi xuống, chằm chằm nhìn mặt Cố
Thần, có chút đăm chiêu cười khẽ hỏi: “Công ty du lịch chỉ đối với mấy
người chúng tôi giảm giá, như vậy … công ty này thuộc tập đoàn Cố thị
đúng hay không? Mà vé máy bay lại miễn phí … kì thật là anh bỏ tiền, có
phải hay không?”
Cố Thần ha ha cười, nụ cười kia làm cho khuôn
mặt hắn sáng ngời. Giống như vô cùng sung sướng, nhìn Hứa Đồng lắc đầu,
“Dao Dao! Lần này em đoán sai rồi!”
Thư kí Trịnh lúc này xen vào, “Hứa tiểu thư, là như vầy, kì thật công ty du lịch này không phải thuộc tập đoàn Cố Thị, chỉ là đối tác mà thôi, nhân viên cao cấp của công ty
hằng năm đều do bọn họ tổ chức hoạt động du lịch. Cố tổng bỏ tiền không
phải là vé máy bay, mà là phí du lịch. Còn vế phần vé máy bay miễn phí,
rất đơn giản, chỉ cần Cố tổng nói một câu OK – bởi vì hãng hàng không
nay mới là công ty thuộc tập đoàn Cố thị!”
Lời thư kí Trịnh làm
mọi người cảm thán. Thì ra công ty du lịch không phải, mà là hãng hàng
không hoành tráng này mới chính thức thuộc nhà họ Cố.
Dương Dương vụng trộm lắc lắc tay Hứa Đồng kêu lên: “Hứa Đồng, ngươi còn dám đánh
trống lảng hả! Rõ ràng chính ngươi mới bị vị giám đốc nào nhìn trúng,
nói ra nhiều chuyện kì quái như vậy, kết quả lại đổ hết lên người ta!
Ngươi quả là em chồng ác độc!”
Hứa Đồng né tránh, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Cố Thần, lại nhìn thấy hắn nghiêng đầu nhìn mình không
chớp mắt, đáy mắt dường như phát ra những tia sáng rực rỡ.
Cô
không khỏi thấy ngượng ngùng, gắt giọng với hắn, “Nhìn cái gì vậy! Có gì hay? Chưa thấy người đẹp bao giờ sao?” Vừa nói vừa hếch cằm ưỡn ngực.
Cố Thần quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, một bàn tay nắm lại ở trước miệng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Sau đó, Hứa Đồng nghe được vài tiếng cười
nhẹ. Vốn đang im lặng, nhưng đến khi hắn cười, những người khác cũng
theo nhau cười rộ lên, vì câu nói kia của cô mà rũ rượi một phen.
Hứa Đồng không khỏi nóng mặt lên, nhìn chằm chằm gáy Cố Thần cắn răng,
“Cười đi, cố gắng cười nhiều vào, sớm muộn gì tôi cũng cho anh thua quần đùi cũng không còn một mảnh!”