Đúng lúc thang máy đã đến lầu một, cửa thang máy mở ra, mọi người nghe thấy tiếng khóc đều đưa mắt nhìn qua. Hướng Lập Hiên quát các nhân viên: “Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy người khác khóc à. Đi làm việc của mình hết đi!”
Anh ta thở dài, dứt khoát ấn nút đóng cửa thang máy, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh chờ cô khóc.
Đợi khi nào cô khóc xong thì chắc sẽ tốt hơn.
Không biết ai đã nói phụ nữ chỉ khóc một lúc là được rồi.
Nhưng Lê Hân Dư đã khóc tận hai mươi phút cũng chưa có dấu hiệu dừng lại, Hướng Lập Hiên thật sự sợ cô khóc đến hỏng mắt mất, cặp mắt đó đẹp như vậy mà, khóc hỏng mắt thì quá đáng tiếc.
Hướng Lập Hiên cắn răng, kéo người phụ nữ đang ngồi thu lu trong góc mà khóc dậy: “Đừng khóc nữa Lê Hân Dư, cô phải biết trên thế giới này chuyện vô ích nhất chính là khóc. Cô có thể thử thay đổi bản thân, cũng có thể thay đổi người khác, nhưng tất cả những việc này đều cần phải hành động, chứ không phải chỉ dựa vào nước mắt, cô biết không?”
Cô khóc thút thít, ngước mắt nhìn anh ta, trong lòng khó chịu đến mức không nói ra được.
Hướng Lập Hiên thở dài, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô: “Nhìn bộ dạng của cô bây giờ xem, mắt sưng như quả đào vậy, ra ngoài đi trên đường sẽ bị người ta cười chết mất.”
Cô thút thít: “Vậy, vậy, phải làm sao?” “Không phải tự cô muốn khóc sao? Làm thế nào thì phải hỏi bản thân cô đó.”
Cô khịt mũi, bình tĩnh trở lại.
Đúng lúc bên ngoài có người ấn nút định đi thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, Lê Hân Dư che mặt đi ra ngoài.
Hướng Lập Hiên bước nhanh đuổi theo: “Giận rồi à? Nói đùa với cô thôi, để tôi đưa cô về nhà. Bây giờ tâm trạng của cô không ổn lắm, tôi sợ cô xảy ra chuyện trên đường” “Tôi không muốn về nhà họ Lăng” Bây giờ về nhà họ Lăng, cô sẽ chỉ càng buồn hơn. “Vậy thì nhà họ Lê?”
Cô lắc đầu. Nếu bố nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ sẽ chỉ trách cô không giữ được trái tim của Lăng Diệu.
Hướng Lập Hiên bất đắc dĩ: “Vậy cô muốn đi đâu, cũng phải nói một địa chỉ thì tôi mới có thể đưa cô đến chứ.”
Lê Hân Dư nghĩ rất lâu mới phát hiện ngoài căn hộ riêng của Giang Nhiên Nhiên ra thì ngay cả một nơi có thể dừng chân nghỉ ngơi mà cô cũng không có. “Ấy ấy ấy! Sao lại khóc rồi? Tiểu tổ tông ơi, tôi xin cô đó, cô khóc như vậy làm tôi sợ.”
Vẻ mặt đùa giỡn kết hợp với câu nói này cuối cùng cũng khiến cô từ khóc thành cười.
Cô chân thành nhìn anh ta, nói một cách nghiêm túc: “Cảm ơn anh, Hướng Lập Hiên” “Này này này, Lê Hân Dư, bấy giờ vẻ mặt này của cô không đúng lắm. Đừng nói là cô đột nhiên phát hiện ra điểm tốt của tôi, liền không kiềm chế được tình cảm mà yêu tôi rồi đó chứ?” “Đồ thần kinh.” Lê Hân Dự cho anh ta một cú đấm nhưng mà ra tay không nặng. “Được được được, tiểu tổ tông cô nói tôi bệnh gì thì tôi bị bệnh đó, chỉ cần cô đừng khóc là được.”
Lê Hân Dư đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, lúc nãy anh ở lầu mười tám, không phải anh còn có việc ở đó sao? Nếu anh đưa tôi đi sẽ không lỡ việc chứ?”
Anh ta thở dài: “Bây giờ không có việc gì rồi.” Dù sao lỡ thì cũng đã lỡ rồi, vậy thì làm người tốt đến cùng đi.
Hướng Lập Hiên đưa Lê Hân Dư đến bãi đậu xe dưới lòng đất, ga lăng mở cửa xe để cô ngồi vào trước, sau đó ngồi vào ghế lái. “Nói đi, cô đi đâu, tôi chở cô.”
Lê Hân Dư cài dây an toàn, không nói gì.
Anh ta nghiêng đầu sang nhìn cô, có vẻ không tin được: “Nói thật, cô sẽ không thật sự thảm đến mức không có chỗ nào để đi chứ?”
Cô biện giải cho mình: “Cái gì mà thảm đến mức không có chỗ nào để đi. Tôi ở nước ngoài mấy năm, vừa mới về không bao lâu, chắc chắn không phải thỏ khôn có ba hang giống như anh.”
Nhìn dáng vẻ này của cô thì đúng là không có nơi nào để đi thật, Hướng Lập Hiên thầm nghĩ mình đúng là một người tốt bụng. “Vậy thì tôi tìm một chỗ cho cô ở trước.”