Hướng Lập Hiên đưa Lê Hân Dư đến một căn hộ nhỏ ở ngoại ô.
Mở cửa để cô vào, thuận tiện nói cho cô biết mật mã mở cửa. “Đây là nhà của anh sao?” Nếu cô ở đây thì hình như không tiện lắm.
Thấy cô nhìn mình với vẻ cảnh giác, anh ta nhún vai: “Đừng nghĩ nhiều quá, tiểu gia tôi đây thỏ không chỉ đào ba hang, có rất nhiều nhà ở thành phố A, đây là căn nhà không thường ở, nể tình con người cô cũng khá thú vị nên tạm thời cho cô ở mấy ngày” “Nhưng như thế này thật sự được chứ?” Tại sao anh ta lại tốt với mình như vậy? “Chỗ này bình thường không có người ở, có rất nhiều đồ dùng một lần, để ở đâu thì tôi cũng không nhớ, cô tự tìm mà dùng là được.”
Hướng Lập Hiên làm như không nghe thấy câu hỏi của cô, thuận miệng để lại một câu rồi đi: “Đúng rồi, khi nào cô có chỗ ở thì mau dọn đi, tiểu gia không thích nuôi phụ nữ bên ngoài, đặc biệt là phụ nữ đã kết hôn”
Anh ta nghêng ngang rời đi, quay lưng về phía cô và vây tay.
Cửa đóng lại cạch một tiếng, trong căn phòng của Hướng Lập Hiên chỉ còn lại một mình cô.
Cô nhìn chung quanh, phát hiện Hướng Lập Hiên không lừa mình. Chỗ này khá sạch sẽ, trong phòng bếp không có gì cả, phòng vệ sinh cũng sạch sẽ, mở tủ cất đồ ra nhìn, để cho thuận tiện nên bên trong cũng thật sự chất một đống đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần. Người nào không biết e là còn tưởng đây là chỗ ở tạm thời.
Lê Hân Dư không có chỗ nào để đi, ở tạm đây để bình tĩnh lại cũng rất tốt, cô nhốt mình ở đây cả ngày.
Nhưng dù nghĩ nát óc thì cô cũng không hiểu tại sao Lăng Diệu lại đối xử như vậy với mình.
Thư ký mới? Người thay thế vị trí của Y Nghê sao? Trong lòng nhói đau từng hồi.
Càng bình tĩnh lại càng khó chịu.
Trong không gian trống trải chỉ có một mình cô, trong đầu toàn nghĩ đến cảnh Lăng Diệu và người phụ nữ đó ôm hôn nhau.
Cô thực sự không có cách nào khác, ép mình tìm chút việc để làm.
Lê Hân Dư chạy đến bệnh viện một chuyến thăm Giang Nhiên Nhiên, xác nhận Giang Dật Hàn không ở đó, cô chạy đến bệnh viện giống như đi ăn trộm vậy.
Giang Nhiên Nhiên sốt cao cảm nhiễm thành viêm phổi, bệnh viện ba ngày mới đỡ hơn một chút. Lê Hân Dư buồn bã liền tâm sự với Giang Nhiên Nhiên.
Giang Nhiên Nhiên nói: “Không có ai vô duyên vô có đối tốt với cậu cả, người thích cậu lại càng không vô duyên vô cớ phản bội cậu. Lăng Diệu đã làm nhiều việc vì cậu như vậy, có thể thấy là thật sự quan tâm đến cậu, sao có thể nói dan díu với thư ký là dan díu được. Trong chuyện này, nói không chừng là có hiểu lầm gì đó?” “Hiểu lầm sao..” “Hân Dư, trước giờ cậu luôn lý trí hơn mình. Chuyện tình cảm, người khác không nói rõ được, chỉ có cảm nhận của bản thân là chân thực nhất” “Nhưng bây giờ đầu óc mình rất loạn, không biết phải làm sao mới được.” “Tìm anh ấy mặt đối mặt hỏi rõ ràng thôi, cũng nói rõ ràng với anh ấy. Nếu cậu thích anh ấy thì phải nói với anh ấy, cởi bỏ khúc mắc. Nếu thật sự như anh ấy nói, là vì để ý chuyện cậu và anh mình gặp nhau mới cố ý như vậy thì chứng tỏ anh ấy cũng yêu cậu, có lẽ không xảy ra chuyện gì với cô thư ký đó cả, chỉ là chọc tức cậu thôi. Nếu cậu không thích anh ấy như vậy thì càng không phải sợ, cứ trực tiếp nói rõ ràng. Nếu anh ấy còn trêu hoa ghẹo bướm như vậy, muốn có cả vợ và nhân tình thì cậu cũng không có gì để do dự nữa, hãy bảo vệ tốt trái tim của mình, vĩnh viễn đừng động lòng trước anh ấy.”
Vĩnh viễn đừng động lòng trước anh ấy sao?
Nhưng mà cô đã động lòng rồi.