**********
Chương 255 Cảm thấy anh thật kinh tởm
“Nói bậy không, anh làm gì có vợ bé.
Lê Hân Dư cười khẩy. “Đừng chạm vào em, bẩn chết mất.” Lê Hân Dư đang trong cơn giận nên lúc nói không suy nghĩ gì.
Lăng Diệu cũng không tức giận: "Được được được, anh sẽ không chạm vào em, chúng ta nói rõ ràng chuyện này.
Anh đầu hàng cô, bảo Hướng Lập Hiên kéo Lê Hân Dư lại không cho cô đi, sau đó quay người đi đến trước mặt Lâm Dĩ Thuần đang ngồi xổm dưới đất khóc nghẹn, lạnh lùng chất vấn: “Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Dĩ Thuần chỉ biết khóc, trưởng phòng thì ấp úng.
Có một người đàn ông dũng cảm đứng ra nói. Người đàn ông này đã phải lòng Lâm Dĩ Thuần từ rất lâu nhưng chưa bao giờ tỏ tình thành công, nhân cơ hội này, anh ta muốn đứng ra giúp đỡ Lâm Dĩ Thuần: “Phu nhân và Lâm Dĩ Thuần xảy ra xung đột, phu nhân đã giảm lên tay của Lâm Dĩ Thuần.
Lăng Diệu nhíu mày, cảm thấy cái tên Lâm Dĩ Thuần này hơi quen nhưng trong phút chốc lại không nhớ ra được là ai.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, anh hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trước đó?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chuyện trước đó, họ thực sự không nhìn thấy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao phu nhân lại tức giận như vậy? “Không nói đúng không, được, hôm nay hãy cút khỏi đây ngay cho tôi.”
Vì một cấp dưới mà mất việc? Không đáng.
Người nào có thể leo lên chức trưởng phòng chắc chắn đều sẽ hiểu nặng nhẹ.
Trưởng phòng lập tức nói: “Lúc trước Dĩ Thuần từ tầng mười tám của ngài xuống, nghe nói trước đây có quan hệ tốt với ngài nên chúng tôi đã nói đùa, gọi là vợ bé của Chủ tịch, đúng lúc bị phu nhân nghe được liền hiểu lầm. Thực ra cũng không có gì, chỉ là một câu nói đùa.
Trước đây Lâm Dĩ Thuần từng làm thư ký riêng cho Chủ tịch ở tầng mười tám, người làm công việc này trước Lâm Dĩ Thuần chính là cô Y Nghê.
Nghe nói Lâm Dĩ Thuần từng được Chủ tịch ôm hôn ngồi trên đùi để chọc tức phu nhân, vì vậy những lúc bình thường tất cả mọi người đã gọi đùa cô ta là vợ bé của Chủ tịch.
Mỗi lần nói đùa Lâm Dĩ Thuần đều mắc cỡ đỏ mặt, cũng không phản bác mà chỉ cười nói mọi người hư quá.
Mọi người thấy cô ta không có ý phản bác thì vẫn tiếp tục gọi như vậy.
Không ngờ lại bị Lê Hân Dư bắt quả tang.
Giờ Lăng Diệu đã biết tại sao Lê Hân Dư lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Anh nhìn về phía cô gái đang khóc sướt mướt kia, lạnh lùng nói: “Vợ bé? Tự phong? Hay là được bầu lên?"
Thoạt nhìn trong ánh mắt của anh như đang cười nhưng khi nhìn kỹ hơn lại phát hiện đó là ánh mắt sắc bén như một lưỡi đao. “Xin lỗi, Chủ tịch, sau này sẽ không đùa kiểu này nữa" Trưởng phòng xin lỗi. “Đến phòng tài vụ nhận lương, hai người cùng cút” Lăng Diệu nhìn đám người đang đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh: “Sau này ai không quản được miệng của mình nữa thì hãy cút đi.” “Vâng!” Mọi người đồng thanh.
Lâm Dĩ Thuần vẫn im lặng không nói, nước mắt rơi như mưa.
Tim của trưởng phòng bỗng chốc rơi xuống hầm băng, vất vả phấn đấu nhiều năm như vậy, thoáng chốc đã trở lại điểm xuất phát.
Không, thậm chí còn không bằng điểm xuất phát.
Bị đuổi khỏi Lăng Thị vì lý do là không quản được miệng của mình, bàn luận chuyện riêng tư của sếp, với cái tội danh này chắc chắn sẽ không thể làm trưởng phòng ở đâu được. Không có công ty lớn nào bằng lòng để người có vấn đề về phẩm hạnh và sẽ gây nguy hại cho bản thân được thăng chức làm trưởng phòng.
Mặc dù anh ta thực sự chỉ là nói đùa.
Cuối cùng Lâm Dĩ Thuần cũng lau nước mắt, nhìn chằm chằm Lăng Diệu như một con thỏ nhỏ, ấm ức đến cực hạn, như muốn dùng ánh mắt để làm anh hồi tâm chuyển ý.
Ánh mắt của Lăng Diệu nhìn cô ta trong vài giây không dời đi.
Lâm Dĩ Thuần tưởng rằng Lăng Diệu đã mềm lòng, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Và Lăng Diệu cuối cùng cũng nhớ ra.