**********
Chương 254 Nhường chỗ cho vợ bé của anh
Lê Hân Dư nhìn thấy Lăng Diệu thì lại càng tức giận hơn.
Cô nhấc chân ra khỏi tay Lâm Dĩ Thuần, nhìn Lăng Diệu với ánh mắt châm chọc: “Thế nào, kêu tất cả mọi người đứng lại là muốn bảo vệ vợ bé của anh ở trước mặt mọi người sao?” “Cái gì mà vợ bé nhặng xị cả lên vậy." Lăng Diệu chẳng hiểu đầu cua tại nheo gì.
Anh chỉ là nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay cô rớt bể màn hình, tưởng rằng cô cũng ngã, muốn tìm ra kẻ đầu sỏ gây tội để bảo thù cho cô.
Lâm Dĩ Thuần ôm chồng tài liệu lộn xộn, vừa đáng thương đứng lên liền bị Lê Hân Dư đẩy đến bên cạnh Lăng Diệu
Tài liệu hồi nãy mãi mới nhặt lên được giờ lại bị rớt xuống, Lâm Dĩ Thuần ôm lấy cánh tay của Lăng Diệu mới đứng vững được.
Lê Hân Dư trông thấy Lâm Dĩ Thuần tỏ vẻ đáng thương dựa vào anh, cười khẩy: “Vợ bé của anh ở đây nè, Lăng Diệu, rốt cuộc anh có bao nhiêu phụ nữ, còn nuôi vợ bé? Nếu anh còn chưa chơi chán tại sao không nói thẳng với em, em đâu phải không có anh là không được.”
Lê Hân Dư vừa nói xong, tất cả mọi người đều hít hà.?
Cô ta còn dám nói vậy thật à, lỡ như Chủ tịch thực sự ly hôn với cô ta, người hối hận còn không phải là cô ta sao?
Lăng Diệu đẩy Lâm Dĩ Thuần ra, mặt lộ ra vẻ tức giận: “Em nói tào lao gì vậy, ngày nào anh cũng ở bên em, suýt nữa là chết ở trên người em, làm sao có vợ bé nào!”
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn bình thường, tại sao mới một lúc đã trở mặt không nhận người.
Tâm tư của phụ nữ thật đúng là khó mà nằm båt.
Lê Hân Dư cười mỉa mai: “Anh không biết?” “Mẹ nó anh nên biết cái gì?” Tự dưng bị tạt một gáo nước vào mặt, Lăng Diệu tức không chịu được.
Nhưng người đó lại là Lê Hân Dư nên anh không thể nổi giận, chỉ có thể kìm nén. Lê Hân Dư chỉ vào Lâm Dĩ Thuần: “Được, vậy cô tự nói đi.” “Phu, phu nhân... Chỉ là một trò đùa, không có ý gì khác.” “Nếu đã thích lấy Chủ tịch ra nói đùa như thể, không ngừng kêu gọi ở sau lưng, tại sao bây giờ ở trước mặt anh ấy lại không thể đùa?”
Tư thế hùng hổ dọa người của Lê Hân Dư rất kinh khủng, Lâm Dĩ Thuần không ngờ việc này sẽ phơi bày trước mặt Lăng Diệu. Cô ta không nói nữa mà khóc sướt mướt không ngừng, bộ dạng trông như một đứa con dâu nhỏ bị oan.
Thật đúng là hợp với câu vợ bé của Chủ tịch Lăng.
Bây giờ cô không phải giống như vợ lớn cậy thế hiếp người, chèn ép cô ta sao?
Lê Hân Dư cảm thấy thật nực cười.
Cô chỉ vào trưởng phòng lúc nãy gọi Lâm Dĩ Thuần, lạnh lùng nói: “Cô ta oan ức như vậy, vậy thì anh nói đi, gọi lại lần nữa trước mặt anh ấy. “Phu, phu nhân, chỉ là một trò đùa, cô đừng quá nghiêm túc.
Trưởng phòng nào dám nói ra những lời này trước mặt Lăng Diệu, chỉ có thể cố gắng đẩy vấn đề sang cho người khác.
Lâm Dĩ Thuần là một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết động lòng người như vậy, trưởng phòng cũng không nỡ chĩa súng vào cô ta, bản thân lại không muốn gánh tội danh, chỉ có thể đổ lỗi lên người Lê Hân Dư.
Chẳng phải chỉ là một trò đùa, gọi chơi một câu thôi mà, Lăng phu nhân Lê Hân Dư này cũng không có rộng lượng gì cả. “Tôi quá nghiêm túc?” Lê Hân Dư giận quá phải cười: “Xem ra, quả nhiên là vợ bé của
Chủ tịch Lăng các người mà, cấp dưới đều che chở cô ta như thế. “Vợ bé gì chứ? Không được nói lung tung!” Lăng Diệu hơi tức giận: “Anh không thích em đùa kiểu này.” “Không thích hay là không muốn thừa nhận? Trò đùa này vốn không phải em bắt đầu trước, hãy hỏi cấp dưới của anh, hỏi vợ bé của anh”
Tất cả mọi người đều cảm thấy đó là lỗi của cô, được thôi, cô đi.
Lăng Diệu nắm lấy cổ tay cô: “Đi đâu vậy?”
Cô giằng tay ra, tiếp tục đi ra ngoài: “Trở về trang viên Ngự Thủy.
Lăng Diệu vừa sợ làm tổn thương cô, vừa không muốn để cô tức giận làm ầm lên với mình như vậy, thế là ôm lấy cô từ phía sau, mềm nắn rắn buông, anh nhận lỗi trước: “Bây giờ em trở về làm gì?” “Thu dọn đồ đạc, nhường chỗ cho vợ bé của anh!”