Lăng Diệu đã hẹn với Lê Hân Dư buổi tối sẽ tới đón cô về.
Nhưng không ngờ lần này Lê Nhã Trí lại cũng theo lên xe.
Lê Nhã Trí chạy trốn rất nhanh, bò lên vị trí ghế phụ trước, ngồi phía trước với Lăng Diệu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Diệu lướt nhìn cô ta.
Trong lòng Lê Nhã trí lạnh run nhưng cô ta cũng không sợ, dù sao Lê Hân Dư đã đồng ý với cô ta rồi, cô ta đâu phải là khách không mời mà đến.
Lê Hân Dư hết cách chỉ có thể ngồi ở phía sau. Cô thấy dáng vẻ sắp nổi giận của Lăng Diệu thì vội vàng giải thích với anh: "Nhã Trí muốn theo chúng ta đến biệt thự Ngự Thủy ở vài ngày.” “Anh rể, xe của anh thật rộng rãi, thoải mái. Em muốn ở cùng với anh chị vài ngày, anh đừng ghét bỏ em nhé.” Cô ta nói xong thì chủ động cúi đầu thắt dây an toàn.
Nhưng cô ta lại phát hiện dây an toàn lại bị một bàn tay lớn giữ chặt, không cho cô ta gài lại.
Lê Nhã Trí thuận theo hướng bàn tay nhìn lên: “Anh rể, anh làm gì vậy?"
Lăng Diệu lạnh lẽo của ra lệnh cho Lăng Nhã Trí: "Cô ra sau ngồi đi.”
Lê Nhã Trí bĩu môi làm nũng: “Nhưng em cũng đã ngồi rồi.”
Anh cong môi mỉm cười mê hoặc nhưng lời nói ra thì chẳng nể tình chút nào “Không ngồi ở đằng sau thì cút xuống xe cho tôi.”
Lê Nhã Trí hết cách rồi, lúc này cô ta đành đẩy cửa xe bước xuống xe.
Cô ta hít một hơi thật sâu, lúc kéo cửa xe sau đi vào còn nói: “Chị, em với chị ngồi chung."
Cô ta vừa dứt lời thì Lăng Diệu đã nhìn về phía Lê Hân Dư: “Em lên trên ngồi.”
Lúc tầm mắt của hai người giao nhau, cô có thể cảm nhận được sự khó chịu của anh. Anh không nói ngay trước mặt xem như là nể mặt cô lắm rồi.
Cô mở cánh cửa bên còn lại, đi vòng qua đầu xe ngồi lên vị trí kế bên ghế lái.
Cô mới vừa ngồi ngay ngắn, anh đã sáp tới.
Đôi môi của hai người gần như sắp dính vào nhau luôn rồi, đã vậy cánh tay của anh còn để hai bên hông cô.
Lập tức gò má của Lê Hân Dư đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: "Anh đừng như vậy, Nhã Trí còn ở trong xe.
Anh mặt dày hỏi ngược lại: "Anh thế nào chứ?" “Trong lòng anh tự biết.” Cô lầm bầm. “Anh đương nhiên biết mình muốn làm gì rồi.”
Anh mỉm cười, sau đó chỉ nghe “cụp cụp” một tiếng, thì lui ra khỏi người cô.
Thì ra là anh muốn cài dây an toàn cho cô.
Chiêu này thật đúng là mười lần như một mà lần nào cô cũng trúng chiêu.
Lăng Diệu chậm rãi khởi động xe nhưng tay phải của anh vẫn luôn nắm chặt cánh tay của Lê Hân Dư.
Lê Nhã Trí ngồi ở phía sau nhìn hành động của hai người ngồi phía trước, trong lòng cô ta cảm thấy tức giận bất bình.
Cô ta còn ngồi ở đằng sau đấy, bọn họ không nhìn thấy cô ta hay là cố ý làm cho cô ta xem?
Chị gái cô ta đang ra oai với cô ta sao?
Lê Nhã Trí nằm chặt nắm đấm, vẻ mặt cứng ngắc.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi cô ta đột nhiên kêu lên một tiếng: “Dừng lại dừng lại, em muốn đi mua một ít đồ, em quên mang theo đồ dùng rửa mặt”
Thật ra cô ta rất muốn nghe Lê Hân Dư nói một câu trong nhà có. Nhưng Lê Hân Dư lại không nói mà Lăng Diệu lại thuận thể dừng xe lại ven đường.
Lê Nhã Trí chỉ có thể xuống xe, bực bội đi vào cửa hàng tiện lợi.
Lê Hân Dư không dám để cho Lê Nhã Trí đêm hôm khuya khoắc đi bên ngoài một mình, cô cũng thảo dây an toàn ra xuống xe theo: "Nhã Trí, chị đi với em.”
Lê Nhã Trí dừng bước, quay đầu lại chờ Lê Hân Dư.
Lê Hân Dư bước chưa được mấy bước đã phát hiện Lăng Diệu cũng đi theo, tay anh nắm chặt tay cô, không cho rời khỏi anh. “Sao anh cũng xuống xe vậy?”
Mười ngón tay của bọn họ nắm chặt vào nhau: “Đi mua đồ chung với hai người, vừa khéo anh cũng muốn mua đồ
Lê Hân Dư buồn bực: “Anh muốn mua gì ở cửa hàng tiện lợi chứ?"