Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 305: Chương 305: Người sắp chết




**********

Chương 306 Người sắp chết

Lê Nhã Trí sa đọa là chuyện của cô ta, cô ta vẫn luôn giấu diếm chưa bao giờ để cho bất cứ ai biết, bao gồm cả Lê Khải Thiên và Viên Vũ.

Nhưng tại sao Lăng Diệu lại có video chứng cú?

Rõ ràng cô ta bị hai tên đàn ông kia kéo vào bụi cỏ

Sao có thể để lại video được chứ?

Viên Vũ đang ngồi xem trực tiếp với Viên Vũ, vẻ mặt bà ta cũng rất khó coi: “Nhã Trí, không phải con nói đứa bé là của Lăng Diệu sao? Chuyện này là sao?”

Sắc mặt Lê Nhã Trí trắng bệch, cô ta thở hồn hến, bỗng nhiên đẩy Viên Vũ ra sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Biết rõ là không kịp nữa nhưng cô ta vẫn muốn lập tức chạy tới hiện trường, ngăn cản tất cả những chuyện đang xảy ra.

Viên Vũ ngã ngồi trên ghế sô pha, cố gắng đứng dậy đuổi theo ra ngoài nhưng Lê Nhã

Trí đã tự lái xe chạy xa rồi.

Mí mắt Viên Vũ giật liên tục, bà ta cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó không may.

Buổi họp báo như vở kịch hài này chậm rãi hạ màn với tin tức Lê Nhã Trí gặp tai nạn xe.

Lê Nhã Trí chạy xe con đụng vào một chiếc xe tải nhỏ.

Chiếc xe ô tô trượt vào dưới gầm xe tải, tài xế xe tải bị thương nhẹ còn Lê Nhã Trí thì bị thương nặng gần chết.

Phóng viên đã tản đi, Lê Khải Thiên ngồi xụi lơ dưới đất, không nhúc nhích giống như người chết.

Lê Nhã Trí vẫn đang được phẫu thuật, Viên Vũ đợi bên ngoài phòng cấp cứu bà ta luôn thúc giục Lê Khải Thiên.

Nhưng Lê Khải Thiên cứ ngồi trong căn phòng họp đã hủy hoại mọi thứ, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong những năm qua.

Rốt cuộc là lỗi của ông ta hay lỗi của số mệnh?

Không ai đuổi Lê Khải Thiên đi. Sau khi Lăng Thị tan tầm còn cố ý để hai bảo vệ ở lại trực ban.

Cuối cùng Lê Hân Dư vẫn mềm lòng, nhìn dáng vẻ thoảng chốc đã già đi mười tuổi của ông ta, tới giờ ông ta vẫn chưa ăn gì, cô không nhịn được bèn gói một ít thức ăn đem tới để trước mặt ông ta.

Lăng Diệu không yên tâm nên yên lặng đi theo sau cô.

Lê Hân Dư không lên tiếng, để thức ăn trước mặt ông ta sau đó liền rời đi.

Lê Khải Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Lê Hân Dư: “Tại sao cô không giúp nhà họ Lê? Là bởi vì cô biết mình không phải là con ruột của chúng tôi sao? Nhưng tốt xấu gì chúng tôi cũng đã nuôi có nhiều năm như vậy?”

Lê Hân Dư nhìn ông ta, im lặng một lúc sau đó mới hờ hững hỏi ngược lại: “Sự việc bị vạch trần, ông rất tức giận sao?” “Tôi ước gì chưa từng nhận nuôi cô “Vậy các người có từng nghĩ tới cảm giác của tôi khi bị các người lợi dụng tôi hết lần này đến lần khác không? Từ đó tới nay tôi chưa bao giờ đổ thêm dầu vào lửa, tôi chỉ không muốn làm hòn đá kê chân nữa, không muốn để ý đến chuyện của nhà họ Lê nữa? Tôi sai ở chỗ nào chứ?” Vành mắt Lê Hân Dư đỏ hoe: “Nếu ông biết như vậy là hận thì dựa vào cái gì mà ông bắt tôi không cần không hận hy sinh tất cả?”

Lê Khải Thiên như bị rút cạn sức lực, lập tức mềm nhũn người ngồi trên mặt đất.

Đúng thế, không trách nó được, cũng không trách Lăng Diệu được...

Là ông ta quá tham lam.

Điện thoại di động của Lê Khải Thiên rơi trên nền đất bên cạnh bỗng nhiên vang lên.

Nhưng Lê Khải Thiên lại không thèm nhìn tới, chỉ đau buồn ngồi xụi lơ dưới đất, không thể nào chấp nhận được hiện thực này.

Lê Hân Dư liếc mắt nhìn, là Viên Vũ, cô vẫn nhấn nút nghe máy, sau đó để bên tại Lê Khải Thiên: “Ông nghe đi, có lẽ là có chuyện gấp gì đó.”

Viên Vũ ở đầu dây bên kia lập tức nghe ra đây là giọng của Lê Hân Dư, bà ta vội vàng la lên: “Hân Dư, là con sao Hân Dư?”

Lê Hân Dư hơi dừng lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Vâng!”

Viên Vũ đau lòng khóc: “Con và bố con mau đến bệnh viện ngay, Nhã Trí sắp không xong rồi. Con bé sẽ không chống đỡ được qua đêm nay, con mau dẫn bố con đến bệnh viện một chuyến đi.” “Tôi sẽ cho người đưa ông ấy tới bệnh viện” Lần này Lê Hân Dư không gọi Lê Khải Thiên là bố nữa, mà gọi là “ông ấy”.

Lăng Diệu đã công khai thân thể của cô với bên ngoài, cô cũng không muốn lại có bất cứ dính líu gì tới chuyện sống chết của nhà họ Lê nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.