Trước cửa nhà là hai cái bóng đang đứng ở đó, Vũ Mạc cứ đứng nhìn người phía trước đang lúng túng không biết có nên vào nhà hay không, cậu cứ đứng đó lấy tay nắm chặt chiếc quần kia lại, Vũ Mạc đứng nheo mày hỏi cậu: “Tại sao cậu không vào nhà đi?” Đường Tử quay sang Vũ Mạc khuôn mặt tỏ vẻ hoảng sợ ấp a ấp úng nói: “Nếu bây giờ mà tôi bước vào nhà chắc chắn sẽ bị ăn hai gậy”. Vũ Mạc bụm miệng lại cười: “Ha, cậu mà cũng biết sợ?”
Đường Tử lộ ra vẻ giận dữ trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ mà có cây gậy ở đây chắc chắn mình sẽ đánh cho cậu ta một gậy thật đau. Vũ Mạc nhìn khuôn mặt đang giận dữ suy ngẫm của y giống như ngắm hoài mà không thấy chán.
Thấy tiếng ồn ào ở ngoài, mẹ Đường Tử liền đi ra mở cửa thấy Đường Tử cùng với một nam nhân khác đứng ở đó. Mẹ cậu liếc sơ qua con người này thấy dáng khá cao khuôn mặt cũng không đến nổi tệ nói chung nhìn rất ưng ý, nhưng khuôn mặt vẫn có chút nghi ngờ: “Sao bây giờ con mới về nhà? Mặt mũi bị gì vậy? Đây là ai?” Đường Tử thở phào một cái nghĩ là hôm nay chắc là sẽ xong đời với mẹ nhưng cậu đã nghĩ lầm mẹ không những không mắng mà còn rất vui vẻ hỏi, cậu thanh thản trả lời: “Con không sao chỉ là trên đường bị vấp ngã nhưng mẹ ơi…” cậu thẹn thào như không dám nói chuyện mình đã làm rơi hết những thứ mà mình đã mua cho mẹ, cậu cắn chặt môi bỗng một bàn tay ấm áp xoa lên mái tóc cậu làm cậu ngạc nhiên: “Có phải con làm rơi hết rồi đúng không? Không sao miễn sao con mẹ không bị gì là được mẹ không mắng con đâu!”
Vũ Mạc đứng ở ngoài tỏ vẻ ngạc nhiên cậu chưa bao giờ thấy một người mẹ nào mà hiền từ ấm áo như vậy cả, đến mẹ mình còn chưa được như vậy nữa, cậu vẫn đứng ngay ra đó theo dõi tiếp chợt bị mẹ Đường Tử gọi: “Cháu dì đó ơi sao vẫn còn đứng đó? Vào nhà đi nào” Đường Tử đi sang phía Vũ Mạc nắm lấy tay cậu rồi kéo vào nhà mình hai cái bóng cứ tiến dần vào trong nhà còn mẹ Đường Tử thì nắm lấy cái tay nắm từ từ khép cửa lại cười lắc đầu nói thầm: “Con với cái, thật là…”.
Đường Tử vui vẻ vẫn nắm chặt cánh tay kia mà kéo đi đến phòng khách vừa đi vừa hát rất vui vẻ còn Vũ Mạc nhìn khuôn mặt đáng yêu kia mà cười hiền từ. Đến nơi Đường Tử thả bàn tay kia ra bảo cậu ngồi ở trên chiếc sofa được đặt ở giữa nhà, ở trong tâm hai chiếc ghế là một chiếc bàn màu trắng rất giản dị nhưng vô cùng đẹp, Vũ Mạc bước nhẹ nhẹ đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống và cảm nhận rất êm ái , còn Đường Tử liền chạy đi chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cho cả hai cậu vừa đi vừa ngâm nga bài hát rất vui vẻ.
Vũ Mạc nhìn xung quanh thấy căn phòng này thật sạch sẽ mà còn trang trí rất phong phú mặc dù không sáng hay lấp lánh bằng nhà mình nhưng cảm thấy cũng rất đẹp rồi vả lại khi vào căn phòng này cảm thấy một sự ấm áp lạ thường toát ra làm cho Vũ Mạc bớt căn thẳng hơn.
Hơn mười phút trôi qua Vũ Mạc nghe thấy có một tiếng bước chân nhẹ nhẹ đi đến cũng ngâm nga bài hát hồi nãy, Vũ Mạc cười thầm con người này chỉ cần nhìn vào là biết rất vui vẻ, ấm áp và tốt bụng. Đường Tử bước vào căn phòng hai tay bưng một bát salad trái cây đặt lên bàn, cậu lấy hai cái nĩa từ trong khây ra đặt vào bát rồi để cái khây qua một bên, nhìn Vũ Mạc nói: “Cậu ăn đi xem thử tôi làm có vừa ăn không?”Vũ Mạc cầm một cái nĩa lên ấn xuông trái dâu tây đặt vào miệng, khi nhai cảm giác có một thứ gì đó vừa chua vừa ngọt kích thích vị giác của mình vậy, cậu nhai rồi nút xuống một cái rồi bắt đầu nói: “Thật ngon! Cậu làm sao hay vậy?” Đường Tử tỏ ra vui vẻ khi nghe câu đó của Vũ Mạc trong lòng vui sướng nói: “Ngon đúng không? Thật ra làm cũng khá dễ chủ yếu là nguyên liệu thôi” Vũ Mạc tiếp tục ăn nói: “Bữa nào rảnh chỉ tôi” Đường Tử ‘ừ’ một cái rồi nhìn khuôn mặt đang ăn kia,lòng cậu sung sướng vô cùng.
Vũ Mạc liếc khuôn mặt đang nhìn mình kia mà tỏ ra một vẻ ấm áp lạ thường, cậu ngưng ăn lấy cái nĩa còn lại ấn một trái dâu tây đưa vào miệng Đường Tử, người kia nhận được trái dâu tây liền nhai không ngừng cảm giác rất ngon miệng.