Sau khi chuyện đó trôi qua được khoảng ba mươi phút, hai cái bóng người dưới ánh đèn chiếu sáng xu ống mặt đường đã dần tối lại, Đường Tử nhìn Vũ Mạc nước mắt lại cứ tu ôn rơi không ngừng, Vũ Mạc đến bên y đứng trước khuôn mặt kia nói: “Cậu có sao không?” rồi lấy tay có ý chu ẩn bị để lên khuôn mặt ư ớt đẫm kia thì bị Đường Tử nắm lại thật chặt, y ngạc nhiên rồi một giọng nói run rẩy từ người bên phát ra: “Tại…tại sao cậu…lại làm vậy?”. Vũ Mạc cừời trong lòng, chẳng lẽ chuyện này mà y cũng để tâm đến?.
Vũ Mạc lấy tay sờ lên khu ôn mặt kia mặt cho bàn tay đang nắm chặt tay mình, Đường Tử thót ra vài câu yếu ớt: “Tại sao cậu lại v ì tôi mà thành ra như vậy, cậu có biết là nguy hiểm lắm không? Cậu đúng là không biết suy nghĩ….” vừa nói khóe mi đã bắt đầu ư ớt đẫm, làm khu ôn mặt trắng trẻo kia ư ớt bằng nước mắt, Vũ Mạc vừa để tay lên mặt y vừa toát ra một nụ cười hiền thục như thiên thần, nói nhẹ nhàng với y: “Có sao đâu? Tôi thấy ai bị ức hiếp thì phải cứu cứu chứ, chẳng lẽ để vậy sao? Như vậy họ sẽ nói tôi là đủ thứ này đủ thứ kia” Đường Tử chạm v ào khóe miệng đang rỉ máu của Vũ Mạc làm y tỏ ra bộ mặt có vẻ đau nhưng y vẫn thích cho người kia chạm v ào Đường Tử vừa nhìn nó vừa thì thầm: “C ó đau l ắm kh ông?” V ũ M ặt t ỏ ý kh ông đau: “Kh ông đau l ắm, c òn c ậu th ì sao?” Đ ư ờng T ử l ấy tay l ại v à tr ả l ời: “T ôi kh ông sao? Nh ưng sau n ày đ ừng v ì t ôi m à l àm v ậy n ữa!” V ũ M ạc tr ả l ời thanh tho át: Đ ư ợc n ếu c ậu mu ốn” nói như vậy nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ khác.
Đường Tử thở phào một tiếng, chỉnh trang lại trang phục trên người đang bề bộn kia rồi nói với Vũ Mạc:“Thôi trễ cậu v ề nhà đi, k ẻo ba m ẹ cậu lo lắng” v ừa k ịp đi th ì b ị m ột b àn tay to l ớn ấm áp c ầm lấy cánh tay kia, Đ ư ờng T ử quay sang th ì th ấy y đang n ắm lấy tay m ình m à c ó v ẻ nh ư kh ông mu ốn bu ông cậu đành n ói: “C ó chuy ện g ì sao?”V ũ M ạc ngại ngùng nhìn xu ống đ ường, lâu lâu liếc Đường Tử một cái nói: “Tôi cõng cậu về” Đường Tử ngạc nhiên nhìn chằm chằm y bộc phát cười lên một ti ếng: “Tr ời v ậy m à t ư ởng g ì? Nh ưng m à t ôi đ ã g ây ra phi ền ph ức cho c ậu qu á nhi ều r ồi t ôi kh ông mu ốn c ậu th êm phi ền v ì t ôi n ữa, th ôi đ ư ợc r ồi c ậu v ề đi” V ũ M ạc n ắm ch ặt tay c ủa y nh ư kh ông mu ốn bu ông ra, c ậu nh ìn b àn tay to kia đang n ắm ch ặt tay c ổ tay m ình nh ưng m à n ếu kh ông cho c ậu ta c õng v ề th ì ch ắc m ình s ẽ kh ông v ề đ ư ợc , y đ ành ph ải l àm v ậy a. N ụ c ư ời xu ất hi ện l ên khu ôn m ặt nh ỏ nh ắn c ủa Đ ư ờng T ử: “Đ ư ợc r ồi n ếu c ậu mu ốn” V ũ M ạc nghe v ậy li ền b ỏ c ái b àn tay ra kh ỏi c ổ tay ng ư ời kia, kh ỏm l ưng xu ống t ỏ ý đ ể Đ ư ờng T ử ng ồi l ên g ương m ặt thanh thản r ồi m ột c ái b óng n ặng đ è l ên l ưng c ậu nh ưng y l ại kh ông c ó c ảm gi ác g ì n ặng m ấy, c ậu đ ặt tay ra sau hai c ái đ ùi c ủa Đ ư ờng T ử nh ấc l ên r ồi b ắt đ ầu đi d ư ới ánh đ èn đ ư ờng đang chi ếu s áng kia.
V ừa đi hai ng ư ời tr ò chuy ện vui v ẻ, ánh s áng đ èn đ ư ờng s áng r ực r ỡ chi ếu xu ống hai c ái b óng đang đi kia, ch ợt Đ ư ờng T ử nh ìn m ặt V ũ M ạc m ột c ái r ồi h ỏi: “ B ình th ư ờng nh ững khi nh ư v ậy c ậu c ũng l àm v ậy sao?” V ũ M ạc tr ầm t ư suy ngh ĩ r ồi li ền tr ả l ời: “H ưm…th ật ra th ì t ôi c ũng ít khi l ắm nh ưng t ôi c ũng c ảm th ấy c ậu l à ng ư ời đ ặc bi ệt h ơn” Đ ư ờng T ử nh ìn c ậu v ới m ột c ặp m ắt ng ạc nhi ên ngh ĩ th ầm trong l òng: Ch ẳng l ẽ m ình đ ặc bi ệt v ới c ậu ta nh ư v ậy sao? ch ưa đ ầy n ăm gi ây V ũ M ạc h ỏi m ột c âu v ới ng ư ời ph ía sau: “Nh à c ậu ở đ âu?” Đ ư ờng T ử thanh th ản tr ả l ời: “Đi đ ến g ần ng ã ba kia r ồi v ẹo ph ải s ẽ th ấy m ột c ăn nh à m àu tr ắng đ ó ch ính l à nh à t ôi” V ũ M ạc ‘à’ m ột ti ếng r ồi b ắt đ ầu đi ti ếp.
Đ ến kh úc ng ã ba Đ ư ờng T ử v ội đ ịnh nh ảy xu ống th ì V ũ M ạc l ập t ức nh ấc c ậu l ên l ại t ỏ ý kh ông mu ốn cho ng ư ời kia xu ống, V ũ M ạc th ì th ầm: “Kh ông đ ư ợc! ở y ên đ ó, n ếu kh ông t ôi qu ăng c ậu đi đ ó” Đ ư ờng T ử nh ìn y, tr ên m ặt nh ững gi ọt m ồ h ôi b ắt đ ầu r ơi xu ống nh ìn nh ịn kh ông đ ư ợc m à c ư ời th ầm m ột, cho d ù l à r ất nh ỏ nh ưng V ũ M ạc v ẫn nghe đ ư ợc ng ư ời kia đang c ư ời m ình, y c ũng c ư ời nh ỏ nh ưng Đ ư ờng T ử kh ông th ể nghe th ấy, v ừa đi y nh ìn quanh nh ững c ăn nh à ở đ ây n ói chung nh à n ào c ũng nh ư nh à n ấy n ói chung th ì c ũng kh ông ph ải thu ộc lo ại qu á ngh èo hay qu á gi àu nh ưng đ ối v ới y th ì ở đ ây n ói chung r ất xa l ạ ch ưa bao gi ờ đi đ ến.
Đ ến n ơi Đ ư ờng T ử t ừ tr ên l ưng V ũ M ạc nh ảy v ội xu ống l àm V ũ M ạc ng ạc nhi ên nh ìn c ậu nh íu m ày h ỏi: “C ó chuy ện g ì v ậy?” Đ ư ờng T ử nh ìn y tay ch ống h ông v ới v ẻ m ặt kh ó hi ểu: “N è t ôi đ ã n ói r ồi, đ ến ng ã ba qu ẹo ph ải, c ậu li ền qu ẹo ph ải b ây gi ờ đ ã đ ến nh à t ôi ch ẳng l ẽ c ậu kh ông cho t ôi v ề lu ôn sao?” V ũ M ạc nh ìn c ăn nh à c ủa c ậu đ úng th ật l à n ó c ó m àu tr ắng nh ưng b ởi v ì ch ưa bao gi ờ th ấy qua n ên c ũng ch ưa quen y ‘à’ m ột ti ếng r ồi c ư ời m ột t í, Đ ư ờng T ử nh ìn m ặt ng ây ng ô c ủa V ũ M ạc m à b ụm mi ệng l ại c ư ời, y nh ìn th ấy khu ôn m ặt đ áng y êu kia m à to át ra m ột v ẻ ấm áp l ạ th ư ờng.