Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều hiểu rõ;
còn anh muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ.
.
Vào năm học mới không lâu, Nhan Bác cùng một người nữa
thuê một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng làm
việc ở khuôn viên bên ngoài trường học, thuận tiện cho việc ra ngoài thực tập
và làm thêm.
Lúc này, Tô Cẩn và Nhan Bác sớm đã trở thành một đôi
được cả trường biết đến. Nói là một đôi kim đồng ngọc nữ thì nghe có
vẻ hơi lỗi thời, nhưng quả thực, ai ai cũng mong muốn có một tình yêu như họ.
Có lần sau khi
cãi nhau với bạn trai, Hà Dao đã nói với Tô Cẩn: “Cậu
thật may mắn, ai ngờ lúc đầu vơ quàng vơ đạilại trúng
người có cung thiên tử. Mọi người đều nói, tình yêu sinh viên chỉ có năm
phần trăm là thành công, sau khi ra trường, mỗi người mỗi ngả, đến lúc chết
cũng chưa chắc đã gặp lại nhau. Cậu và Nhan Bác đúng là một kỳ tích!” Giọng
điệu của cô ấy có chút chua chát.
Kỳ thực, Tô Cẩn không hề may mắn, chẳng qua cô chỉkiên
trì hơn người khác một chút mà thôi.
.
Một hôm, Lý Đan vội vàng chạy về ký
túc, lòng nóng như lửa đốt nói với Tô Cẩn: “Có
việc gì xảy ra thế? Mình vừa ăn cơm ở ngoài kia, gặp hai người bên khoa Luật,
họ nói Nhan Bác từ bỏ việc học nghiên cứu sinh.
Lúc đầu mình không tin, nhưng nghe họ nói thông báo đã dán rồi, có
lẽ không phải là giả đâu!”
Tô Cẩn đứng dậy, làm đổ cốc nước của Hà
Dao, bình tĩnh nói: “Thế à, mình
cũng như cậu, bây giờ mới biết.”
Trước đó, Nhan Bác không hề nói với cô về việc sẽ từ
bỏ học nghiên cứu sinh, nhưng kết cục này cô đã sớm đoán định được. Nhìn thấy
hoàn cảnh gia đình anh lúc ấy, cô biết chắc chắn anh
sẽ quyết định như vậy.
Cô biết, anh muốn về nhà, muốn được ở bên mẹ nhiều
hơn.
Những điều này, cô đều có thể lý giải được. Cô tự nhủ,
cho dù thế nào, cô cũng tôn trọng quyết định của anh.
.
Khi Nhan Bác nói lời “xin
lỗi”, cô đang ngồi trên lớplàm bộ đề mẫu cấp sáu.
Đã rất lâu rồi anh không cùng cô ngồi học ở lớp tự học, vì có chuyện muốn nói
với cô nên mới đến đây.
Cô quay đầu, cười hỏi: “Xin lỗi vì cái gì?”
Giọng của Nhan Bác rất nhẹ. “Chắc em đã
biết anh từbỏ học nghiên cứu sinh rồi. Anh biết em vẫn
luôn hy vọng anh có thể ở bên em cho
đến khi tốt nghiệp, nhưng anh còn cótrách
nhiệm phải gánh vác. Với anh, có nhiều
việc còn quan trọng hơn học nghiên cứu sinh.”
Tô Cẩn đặt chiếc
bút xuống, nói: “Anh
hãy trả lời emmột câu đã.
Việc của anh sao không bàn bạc với em trước?Sợ em phản
đối à?”
Nhan Bác nhìn vào đôi mắt bình
tĩnh của cô, đột nhiênkhông nói nên lời.
“Thì ra em trong lòng anh lại là
một người không biếtphải trái như thế. Mấy ngày nay, em
cũng có chút tức giận,không phải là vì
anh từ bỏ học nghiên cứu sinh, mà
là khiquyết định điều này, anh đã gạt em sang
một bên. Anh nghĩrằng em sẽ không ủng hộ quyết
định của anh sao?” Tô Cẩnmỉm
cười hỏi anh.
“Nhan Bác, em không
phải là một người tham lam. Anhcó
thể cho em bao nhiêu thì em sẽ
nhận bấy nhiêu. Điều emmong muốn chỉ là
hãy cho em một vị trí bé nhỏ
trong trái tim anh, chỉ một góc thôi
cũng được. Có lẽ em không đủ để anh thay đổi
quyết định, nhưng ít nhất anh còn có thể nhớ tới em, để em cùng
anh chia sẻ...”
Cô vẫn chưa nói xong thì Nhan Bác đã ôm lấy cô thì
thầm: “Anh nhớ rồi, em
còn điều gì sai bảo nữa không?”
Tô Cẩn nhẹ nhàng nói: “Anh
phải hứa với em, sau nàybất luận anh quyết định việc
gì, cũng đều phải nói cho em biết, những quyết định đó đều phải có em.”
Nhan Bác mỉm cười, thấp giọng trả lời: “Được.”
Cô yên tâm nắm lấy tay anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Lần
này anh đã phạm sai lầm, phải đền bù mới được. Cuối tuần, bốn đứa trong phòng
ký túc bọn em muốn đi mua sắm, anh phải đi theo hộ tống đấy!”
.
Thứ Bảy, từ sáng sớm, Nhan Bác đã đứng đợi trước cổng
ký túc xá nữ. Anh không thích cảnh ồn ào náo nhiệt ngoài phố xá, cũng không
thích chỗ lộn xộn đông người, anh
thích đi cùng cô, được ngắm cô nhiều hơn, khiến cô cười
nhiều hơn.
Tô Cẩn chạy như bay đến bên
anh, cười rạng rỡ. “Đợi lâu rồi hả?”
Cô thở hổn hển, tóc tai lộn xộn. Nhan Bác giúp cô vuốt
lại mái tóc, rồi tự nhiên kéo tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không
phải vội, vẫn còn sớm mà.”
Phía sau, ba cô gái lục tục kéo đến, ngại làm phiền
hai người nên chỉ đứng từ đằng xa, nhìn
nhau cười bối rối.
Một lúc sau, Tô Cẩn mới quay sang, vẫy vẫy tay vềphía
bọn họ. “Sao không lại đây, xuất
phát thôi!”
Một nhóm các cô gái ăn mặc hợp thời, dắt tay nhau,
chuyện trò ríu ra ríu rít tiến về phía trước, còn Nhan Bác thì đứng như một vệ
sĩ lẽo đẽo theo sau. Tô Cẩn thỉnh thoảng lại ngoái lại, nhìn thấy anh rồi cô
mới yên tâm.
Các cô gái khi đi mua sắm sinh lực thật dồi dào, không
chỉ miệng la hét không biết mệt mỏi mà
ngay cả chân cũng không muốn dừng, gặp được thứ gì ưng ý là hai mắt sáng lên,
không thử đến mãn nguyện là không chịu từ bỏ.
Hà Dao, Lý Đan và Trương
Xuyến Văn, ba người
họgia cảnh đều khá giả, mua sắm thì chỉ vào các
cửa hiệu cao cấp, mua đồ có thương
hiệu với thái độ vô lo vô nghĩ của những người
với tay là có cả trời xanh.
Khi thử đồ, mỗi
bộ quần áo, mỗi chiếc
váy, ưu khuyếtđiểm khi mặc lên người, có hợp
với phong cách của họ không,
Tô Cẩn đều có thể đưa ra những ý kiến thích hợp nhất,
ngay cả người bán hàng cũng không ngớt lời khen ngợi: “Cô bé
nàythật có mắt thẩm mỹ.”
Nhan Bác rất
kiên nhẫn đứng đằng sau Tô Cẩn, một tay xách đồ bọn họ
vừa mua, tay kia bị Tô
Cẩn kéo chặt.
Anh thấy cô không ngừng nhận xét, đánh giá hộ bangười
kia, còn mình thì không mua gì, nhẹ giọng hỏi: “Khôngthích
cái nào à? Đã đi rồi thì mua một
cái đi.”
Tô Cẩn lắc lắc đầu thì
thầm: “Quần áo ở đây vừa không đẹp vừa đắt, mua một
bộ bằng bọn mình tiêu nửa tháng đấy, không đáng.”
Anh siết chặt
những túi đồ trên tay mình, trong lòng
không biết tại sao thấy trống rỗng.
Đúng thế, thật
quá đắt.
Cô nói: “Thôi,
không thử đâu, lằng nhằng lắm!”
Cô nói: “Bộ này
không hợp với em.”
Cô nói: “Em
không thích.”
Tất cả chỉ là
những lời bào chữa. Không phải vì không đẹp, không phải tại không hợp, càng
không phải là lằng nhằng, rắc rối. Chỉ vì nó
quá đắt, đủ để bọn họ tiêu nửa tháng trời.
Cô không thể chịu đựng được, không phải vì không có
tiền, mà vì không chịu được khi nhìn thấy anh khổ, khi nhìn thấy anh không có
cái ăn, cái mặc, sống không được tốt.
Nhan Bác bỗng dừng bước, kéo tay cô quay vào trong cửa
hiệu.
Tô Cẩn nghi hoặc nói: “Sao
thế? Quên cái gì à?”
Anh vội vào trong, ngữ khí kiên định nói: “Quay lại
mua quần áo, anh vừa lĩnh lương, đủ mua mà.”
“Em đã nói rồi em không thích, không thích thật mà.
Anh làm thế để làm gì?”
Nhan Bác quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng
vì lo lắng và có chút xấu hổ. Tiểu nha đầu ngang ngược không ai bì nổi, thẳng
như ruột ngựa, có gì nói nấy này, từ lúc nào đã trở thành một tiểu cô nương ẩn
nhẫn, khổ cực trước mặt anh thế này?
Tô Cẩn chơi xấu, ghé sát người anh, nói: “Anh
muốn mua quần áo cho em hả? Được thôi! Nhưng đồ ở đây
chẳng có gì đặc sắc, em không thích. Lúc nãy đứng ở bên
ngoài cửa hàng kia ngó vào, em thấy có một chiếc áo phông, chúng mình qua đó
xem, được không?”
Nhan Bác không đấu lại với
cô, đành phải để cô dẫn đi. Giờ đang là
thời điểm nóng nhất của tháng Chín, ánh nắng mặt trời rất có hại, nhưng cô đã
bắt tội mọi người rẽ phải
quẹo trái, phải đến hơn hai mươi phút mới tới được cửa
hàng mà cô nói.
Cửa hàng tuy nhỏ nhưng trang trí rất tinh tế. Hà
Dao cường điệu hóa nói: “Đúng là không lừa bọn
mình, mặc dùhơi nóng và xa,
nhưng cũng đáng. Cậu phát hiện ra khi
nàothế? Sao không nói sớm!”
Cũng chẳng cần đợi cô trả lời, cô ấy đã bị màu sắc
vàkiểu dáng của mấy đôi giày treo
trên tường kia làm cho hoamắt, đi tới ngó nghiêng, thử đi thử lại.
Khi một người đang không có tiền đi ngắm nghía ở những
cửa hiệu cao cấp, tự nhiên sẽ rất dễ dàng chú ý tới những cửa hàng nhỏ có thể chọn
những đồ đẹp đẽ như thếnày.
Tô Cẩn trong lòng thầm nghĩ,
mỉm cười kéo tay Nhan Bác, nhìn ngó xung quanh. Cô nghĩ quần áo ở đây cũng đắt
nhưng có thể mặc cả được,
nếu không đồng ý, nhiều nhất thì không cần mua nữa.
Nhan Bác quyết tâm mua quần áo cho Tô Cẩn, thấy cô
không nói gì, liền giơ hết cái này đến cái khác ra cho cô xem:“Cái này được
không?” Nhưng thực tế, thẩm mỹ
của anh chẳng ra sao.
Tô Cẩn vừa cười vừa kiên nhẫn lắc đầu hết lần này
đếnlần khác.
Sau đó, nghe thấy Hà Dao ở phía bên kia gọi cô: “Tô
Cẩn, Tô Cẩn, ở bên này, bên này! Cái này!
Chính là cái này!”
Cô quay đầu lại, thuận theo hướng Hà Dao chỉ, nhìn
thấy một chiếc áo sườn xám màu tím nhạt treo trên tường. Từng bông từng bông
bách hợp màu trắng đua nở trên nền chiếc áo tím, điểm xuyết một hàng bướm màu
hồng phấn càichếch xuống phía dưới, đơn giản nhưng
vừa không mất đi vẻsang trọng, dễ thương, tinh khiết.
Chiếc sườn xám này rất đẹp, cầm trên tay thấy rất trơnvà mát mẻ.
Tô Cẩn nghĩ, cô chưa từng mặc sườn xám, nhưng
chiếc áo này, cô vừa nhìn đã thấy thích, nên muốn
mặc thửcho Nhan Bác xem.
.
Ra khỏi phòng thử đồ, cô kéo tóc lên, búi nghiêng
vềbên trái, mấy lọn tóc bên phải tự nhiên rủ xuống
bên tai.
Quay đầu lại cười một cái
rất quyến rũ, cô như đóa hoa bách hợp trong nắng hè tỏa hương thơm tinh thiết,
trông đáng yêu vô cùng. Cô tiến đến bên Nhan Bác, thận trọng hỏi: “Có đẹp
không?”
Hà Dao vội cướp lời: “Đương
nhiên là đẹp rồi! Anh Nhan Bác nhìn thấy không thốt nên lời ấy chứ.”
Hai người kia cũng chạy lại nói thêm vào: “Đúng
thế, đúng thế, đẹp đến mức không thể đẹp hơn
được nữa!”
Tô Cẩn, mặt đỏ bừng, không nói gì, nhìn Nhan Bác chờ
đợi, người khác nói chẳng tính làm gì, chỉ có anh
nói thìmới là thật.
Nhan Bác cười cười, không nói gì, quay sang hỏi người
bán hàng: “Chiếc áo này bao nhiêu
tiền?”
Cô bán hàng châm điếu thuốc, thờ ơ đi đến, nhìn Tô Cẩn
một cái đã tấm tắc khen: “Chiếc áo này của tôi đã
treo ởđây lâu lắm rồi, cứ như may là để cho cô
đấy. Cô nương thật hợp mắt tôi, nên sẽ bán cho cô với giá thấp nhất! Ba trăm
hai mươi tệ, không nói hai lời.”
Tô Cẩn lập tức lắc đầu quầy quậy. “Đắt
quá, chúng tôi không mua.”
Cô ta cười nói: “Chiếc
áo sườn xám này làm bằng lụa tơ tằm xịn đấy. Nếu là giả, cô cứ đem trả lại.”
Tô Cẩn vẫn lắc
đầu, nói: “Tôi không cần nữa. Hơn
nữa sắp mùa thu rồi, cũng chẳng mặc được.” Cô
ngước nhìn Nhan Bác: “Em thật sự không cần.
Anh xem, bình thường sao mà mặc đi ra
ngoài được! Chúng mình mua cái khác
đi.” Nói xong, cô kéo Nhan Bác chạy
sang quầy bên cạnh, tiện tay chỉmột chiếc vòng đeo tay, nói: “Em
muốn cái này.”
Nhan Bác nhìn sang, thấy trên
mác có đề giá: Giá đặc
biệt sáu mươi lăm tệ.
Anh kéo người Tô Cẩn đang muốn đi mua thứ khác lại,xị
mặt, chau mày, nói dứt khoát: “Không được thay đổi, mặc cái
này đi.”
Tô Cẩn ngây người, rốt cuộc
cũng kệ cho anh trả tiền cả chiếc vòng nữa.
Sáu mươi lăm tệ này tiêu thật không đáng, sớm biết thế
này thì chẳng chỉ nữa.
Ra khỏi cửa hàng, mặt Tô Cẩn vẫn buồn buồn, nhưng
trong lòng lại rất hạnh phúc.
“Anh thích em mặc như thế này.” Lời nói
của Nhan Báckhiến Tô Cẩn thấy
tai mình nóng bừng, bất giác nắm tay anh chặt hơn.
Trên xe buýt, người tự nhiên lại đông lạ thường, thật
không dễ chen lên, lại do cô mặc đồ không
thuận tiện, nên đứng cũng không vững.
Nhan Bác nói: “Ôm eo
anh là được.”
Cô giơ tay, ôm lấy người anh. Trong lòng cô nghĩ gì,anh
đều hiểu rõ; còn anh muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ.