Can đảm không có nghĩa là không sợ hãi,
nỗi sợ hãi vẫn còn ở phía trước.
.
Với điều kiện gia đình Tô
Cẩn, sinh hoạt phí hằng tháng không phải thiếu thốn gì, cần mua vài món đồ xa
xỉ cũng không có gì khó khăn, nhưng cô
quyết định góp tất cả tiền của mình vào tài khoản chung cùng Nhan Bác, như vậy
có thểphần nào giảm bớt gánh nặng cho anh. Nhưng cô không ngờ, điều đó lại làm
tổn thương lòng tự trọng của anh.
Không biết ai đó đã từng nói, khi bạn tự nhiên muốn
tiết kiệm tiền cho một người đàn ông, chứng tỏ bạn đã
coi người đó là chồng tương lai rồi.
Khi Tô Cẩn đỏ mặt giải thích câu này cho Nhan Bác
nghe, anh day day cằm cô, nói hết sức nghiêm túc: “Đừng cóvì
anh mà tiết kiệm tiền. Kể cả sau này lấy nhau,
anh cũng không hy vọng em vì anh mà làm như thế.”
Tô Cẩn lúc đó không kịp phản ứng gì, sau mới từ từ
hiểu ra, thấy câu nói này có một ẩn ý:
Anh không hy vọng sau khi kết hôn, cô vì anh mà tiết kiệm tiền. Như vậy có thể nói,
anh đã coi cô là vợ tương lai rồi sao?
Thì ra, hai người đã sớm coi đối phương
là một nửa của đời mình.
Thời điểm cuối năm này, cậu út của Tô Cẩn đến thành
phố B dự hội thảo, nhân tiện ghé thăm cô.
Nhưng Tô Cẩn biết, đối tượng cậu quan tâm không phải cô mà là đứa cháu rểtương
lai Nhan Bác.
Cho nên, nửa tháng trước cô đã sớm đánh tiếng với
anh:“Thật ra cậu út là một người rất tốt, từ nhỏ cậu đã hết mực yêu
thương em. Tính cách của anh và cậu ấy rất giống nhau, rất dễ hòa
hợp, đến lúc đó, anh chỉ cần thể hiện
một tí thôi, chắc chắn cậu sẽ thích anh!”
Nhan Bác sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, trịnh
trọng gật đầu đồng ý.
Trước hôm hẹn gặp một ngày, anh bỗng gọi điện,
nói:“Ngày mai sợ là không cùng em đi đón cậu được rồi. Anh vừa nhận điện thoại
ở nhà, tình hình mẹ anh không được tốt. Anh đang ở ga rồi, phải về gấp, cũng
không biết khi nào mới quay lại được.”
Cô sốt ruột nói: “Vậy
anh đợi em một lát nhé, em sẽ vềcùng anh.”
Anh vội vàng ngăn cô, giọng rất nghiêm khắc: “Đừng
làm loạn lên nữa. Em đi thì cũng có ích gì?!” Thấy cô
không nói gì, anh liền chuyển giọng nói: "”Mẹ anh sẽ không sao đâu. Em ở lại
đón cậu đi, đợi anh quay lại.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì nữa, em đi cùng, anh lại phải chăm
cả em nữa. Với lại, không phải tuần sau em phải thi sao?”
Tô Cẩn bị nói cho không thốt được lời nào. Nghĩ đi
nghĩ lại, thấy mình đúng là cũng chẳng giúp được gì, cô nói:“Được rồi, nhưng
nếu có chuyện gì, anh phải báo ngay cho em biết đấy nhé.”
.
Hôm sau, Tô Cẩn đưa cậu đi ăn cơm.
Cậu út không ngừng gắp thức ăn cho cô, cười cười
hỏi:“Sao không thấy bạn trai của cháu? Cậu nghĩ cháu đi cùng cậu ấy đến
đây chứ?!”
“Nhà anh ấy có
chuyện nên anh ấy phải về nhà rồi.”
“Hả? Cậu còn tưởng cháu không muốn cho cậu gặp cậu ấy
đấy!” Cậu út tủm tỉm, vẫn hay nói đùa như
mọi khi.
Nhưng Tổ Cẩn không sao cười được.
Cậu út hỏi: “Sao
thế? Cãi nhau à?”
Cô lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Cậu út lại liếc nhìn cô, nói: “Có
biết là bố cháu sắpchuyển tới đây
không?”
Cô khẽ gật đầu, im lặng.
“Có nghĩ đến chuyện
ở lại trường không? Tình hìnhcủa cháu
cậu cũng đã nắm được chút ít. Bố mẹ cháu
mặc dù ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng trong lòng lại rất lo lắng đấy. Cháu nghĩ
xem, làm cha mẹ, có ai muốn con mình phải ở bên
ngoài chịu khổ chứ?”
Tô Cẩn vẫn im lặng, đầu cúi xuống, sợ cậu nhìn thấy
mũi mình đỏ lên.
“Thực ra cháu có thể thương lượng với cậu ấy xem
sao,cậu ấy về quê chưa hẳn sẽ có cơ hội
tốt thế này. Bây giờ cậuấy đang
học ở khoa
nào?”
Nghe đến đây, Tô Cẩn đột nhiên ngẩng lên. “Không
cần, mọi người không cần phải can thiệp. Cứ cho là sau này anh ấy ở
lại trường, cũng là do nỗ lực của bản thân. Nếu có một ngày, để anh ấy biết
mọi người giúp anh ấy, anh ấy sẽ hận cháu.”
“Nha đầu ngốc, kiêu ngạo có đáng giá không?” Cậu
nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý.
Ánh mắt cô kiên định, cô nói: “Kiêu
ngạo không đáng giá, nhưng không có lòng kiêu ngạo thì không phải là Nhan Bác.
Cậu út, cháu biết mọi người đều vì muốn tốt cho cháu, nhưng cháu thích anh ấy,
thích trí tuệ của anh ấy, thích tính trầm tĩnh,
sự nghèo túng của anh ấy và thích cả sự kiêu
ngạocủa anh ấy
nữa.”
Sau khi quen anh, cô mới biết, anh chỉ là một con
người bình thường như bao người khác, khi vui thì cười, khi buồn thì khóc, chỉ là anh
hay che giấu mà thôi. Người như vậy thường cô đơn hơn những người khác. Cô
thương anh. Có lẽ chỉ có cô ở bên,
anh mới không che giấu cảm xúc của mình. Trước
đây cô đã không biết thì ra yêu một người là như thế.
Cậu Tô Cẩn mỉm cười. “Tiếc
là cậu không có cơ hội gặp cậu ta.”
Tô Cẩn cũng cười. “Nếu
chúng cháu có thể kiên trì đi đến cùng,
sẽ có nhiều cơ hội gặp thôi. Mọi người không nên vì cháu mà lo lắng. Có anh ấy ở bên,
cháu thấy mình nhận được nhiều hơn là mất. Cho dù sau này chúng cháu có không
đến được với nhau, cháu cũng sẽ bình thản mà chấp nhận.”
“Có vẻ như đối với cậu ta, cháu vẫn chưa đủ tự
tin.”Cậu út trêu cô.
“Không phải cháu không tin anh ấy...” Tô Cẩn
biện hộ, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cô liền cúi đầu.
Cô không phải không tin tưởng anh, mà là không tin
chính bản thân mình. Bởi vì tình yêu của cô lớn hơn anh rất nhiều, cuộc đọ sức
này ngay từ đầu đã không công bằng.
Tô Cẩn không màng đến chuyện thắng thua, nhưng cô vẫn
thấy sợ...
.
Buổi tối hôm đó, sau khi tiễn cậu út về, Tô Cẩn gọi
cho Nhan Bác, nhưng không có ai nghe máy. Cô gọi lại mấy lần đều tắt máy.
Tô Cẩn có uống chút rượu nên thấy hơi buồn ngủ, trong
đầu nghĩ sẽ gọi lại cho anh, nhưng rất nhanh, cô buông điện thoại xuống và ngủ
thiếp đi lúc nào không biết.
Tô Cẩn bây giờ không giống như trước đây, cả ngày dính
lấy anh. Cô muốn đợi anh xong việc, chủ động đến tìm cô.
Anh đã từng đồng ý với cô, bất luận xảy ra chuyện gì
nhất định sẽ lập tức báo cho cô biết.
Mấy hôm nay anh không ở đây, Tô Cẩn nghiêm túc suy nghĩ
về tương lai của hai người. Bọn họ sắp phải chia tay, làm thế nào để
duy trì tình cảm trong khoảng thời gian xa cách, cô vẫn
đang tìm cách. Liệu hai năm nữa, cô có thực sự còn
muốn ở bên anh như thế này?
Hai người còn có quá nhiều điều chưa hiểu hết về
nhau,cô cảm thấy hoang mang, lo lắng. Nỗi hoang mang này lúc nào cũng đeo bám
cô.
Tô Cẩn đã nửa tháng không được gặp Nhan Bác, hộp thư
nháp trong chiếc di động của cô vẫn còn một loạt tin nhắn chưa được gửi đi. Tin
nhắn nào cô cũng viết rất lâu nhưng cuối cùng không có đủ can đảm gửi đi.
Đã từng có thời, cô làm gì cũng không cần suy nghĩ,
chỉ cần theo ý của mình. Nhưng bây giờ,
cô sợ anh sẽ phiền chán, sợ anh không quay lại, sợ anh không yêu cô nhiều
nữa...
Chờ đến khi anh
gọi điện, chỉ một câu: “Anh quay lạirồi” cũng
khiến cô như choàng tỉnh. Cô nhảy ra khỏi giường, vội vàng lao xuống lầu, vẫn
đi đôi dép bông đi trong nhà, từng bước, từng bước chạy trên bậc cầu thang lạnh buốt
dường như hòa nhịp với nhịp đập con tim.
Cuối cùng cô cũng gặp được anh.
Chỉ nửa tháng không gặp mà
trông anh gầy xọp hẳn đi, đặc biệt là khuôn mặt, trong mắt đầy những tia đỏ
ngầu, mắt thâm quầng ẩn giấu những cảm xúc mà cô không sao chạm tới được.
Vòng đai đen quấn trên cánh tay anh sao mà chướng mắt,
màu sắc u ám khiến người ta thoạt nhìn đã không cầm nổi nước mắt.
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh,
anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, không tì vết, trên
người như tỏa ánh hào quang rực rỡ khiến cô không sao mở mắt được.
Bây giờ, cô cũng không cách nào mở được
mắt, nhưng sao lại đau đến thế, như xát muối vào lòng.
Nụ cười của anh thật thê lương, ngay cả không khí xung
quanh cũng trở nên
lạnh lẽo.
Bộ dạng này cô trước nay chưa từng thấy. Người cô lạnh
toát khi nhìn thấy anh như thế. Nhưng không được, cô phải giữ lại chút hơi ấm
cuối cùng để sưởi ấm cho anh, dù chỉmột chút, một chút thôi cũng được.
Tô Cẩn ôm lấy anh, thật chặt, một giây cũng không rời,
nước mắt chứa chan, miệng không ngừng líu ríu, nghe không rõ. Phải một lúc lâu
sau, Nhan Bác mới nghe ra cô nói: “Anh
vẫn còn có em... còn có em... Em mãi mãi ở bên anh…”