Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Chương 2: Chương 2




Nếu đây là một cuộc chiến thì ngay từ đầu cô đã ở trong tình thế quân vây bốn mặt, còn anh thì đã thảm bại rồi.

.

Những người thân quen với Tô Cẩn đều biết cô thuộc trường phái nghĩ là làm, lời đã nói ra, trong vòng ba ngày nhất định sẽ hành động. Nhưng lần này, thông tin “Tô Cẩn muốn công khai theo đuổi sinh viên năm ba Nhan Bác” đã loạn khắp khoa, ngay cả sinh viên khoa khác cũng tò mò chạy đến hỏi: “Tô Cẩn là ai thế?”, người trong cuộc lại không tỏ thái độ gì, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô, ngày ngày vẫn sống nhởn nhơ, an nhàn. Khi bạn bè tìm đến chứng thực, cô nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đúng thế, mình muốn theo đuổi anh ấy.”

“Thế sao không hành động đi? Chẳng giống cậu chút nào!”

Tô Cẩn mỉm cười, nói: “Trong bí quyết võ lâm, lợi hại nhất là không đánh mà thắng. Mình trước giờ chưa làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng. Các cậu cứ đợi mà xem!”

Nhan Bác bắt đầu cảm thấy bị làm phiền. Ngoài việc lên lớp, ngay cả cửa ký túc anh cũng không dám bước ra, chỉ sợ cái cô Tô Cẩn đó bắt đứng lại, tỏ tình giữa đường.

Lúc đầu nghe đồn, anh nghĩ đó chỉ là những lời đùa dai của vài kẻ rỗi hơi. Có người trêu chọc anh, anh cũng chỉ cười cho xong chuyện. Ai biết được sự việc lại kéo dài đến hơn một tháng. Những tin đồn không những không giảm đi mà ngày càng ầm ĩ, người đến hỏi dò cũng ngày một nhiều. Giờ bất luận anh đi tới đâu, cũng có người lén nhìn anh cười khúc khích, thậm chí có người đến hỏi thẳng: “Tô Cẩn gần đây có hẹn hò với cậu không?”

Tô Cẩn, Tô Cẩn. Cuộc sống của anh dường như bị choáng ngợp bởi cái tên này, nhưng có trời mới biết anh vô tội, ngoài cái tên, anh không biết gì về cô ấy.

Từ bé đến giờ, cuộc sống của anh luôn gặp trắc trở. Những kinh nghiệm mà anh có được, cuộc sống mà anh đã từng phải trải qua, những người đồng trang lứa chẳng thể nào sánh kịp. Anh trưởng thành bằng cách thận trọng đi trên con đường mà mình đã chọn, không muốn những rắc rối bên ngoài cản trở.

Hai năm nay, những lời đồn anh cao ngạo, lãnh đạm, gia cảnh phức tạp không ít, nhưng anh chẳng bao giờ để tâm, không gì có thể ảnh hưởng đến anh được. Lần này thì khác, cô nữ sinh đó đã mang đến cho anh nhiều phiền toái. Dù chưa từng gặp mặt nhưng những người xung quanh không giây phút nào quên nhắc nhở anh: còn có một cô gái, tên là Tô Cẩn.

Giống như có ai đó đột nhiên ném một viên sỏi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, lan cả mặt hồ.

Mặt hồ đó chính là anh, nhưng anh không sao bắt được người đã ném đá.

Nhan Bác có phần thiếu kiên nhẫn. Anh thật sự hy vọng sẽ sớm gặp được cô. Như vậy anh có thể cao giọng mà tuyên bố với mọi người rằng: “Đủ rồi đấy, tôi và cô ấy không liên quan gì đến nhau cả.”

Nhưng anh chờ đợi suốt nửa học kỳ, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn.

.

Trong tiết học Luật hành chính cuối cùng của học kỳ, Nhan Bác vừa ngồi xuống, bỗng thấy lớp học tự nhiên yên lặng. Anh ngẩng lên nhìn, nghĩ giáo sư vào lớp, không ngờ lại là một cô gái đang ôm sách tươi cười bước vào. Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ dày, mái tóc tự nhiên vắt qua vai, vóc người nhỏ nhắn, nhìn như học sinh trung học cơ sở.

Nhan Bác hơi nghi nghi, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề, bởi anh nhận thấy mọi người đều nhìn anh và cô bằng ánh mắt dò xét.

Cô ấy chính là Tô Cẩn. Nhan Bác bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.

Anh đã rất tò mò cô Tô Cẩn mà mọi người nói rốt cuộc trông như thế nào. Giờ nhìn thấy mới biết, trí tưởng tượng của con người quả thực chẳng đáng tin. Anh không thể nghĩ cô nữ sinh mỏng manh, yếu đuối trước mặt mình và người mà trong thâm tâm anh đã ngàn vạn lần nguyền rủa lại là một.

Anh thậm chí không biết, khi đối mặt với Tô Cẩn, liệu anh có thể thốt ra được những lời cự tuyệt như anh đã nghĩ không.

Những người ngồi gần đó cố ý để ghế trống xung quanh Nhan Bác, có người còn huýt sáo. Tô Cẩn hơi mỉm cười, vẻ mặt không hề tỏ ra ngại ngùng, tự nhiên bước về phía chỗ ngồi đằng sau Nhan Bác, trước khi ngồi xuống còn lịch sự nói: “Cảm ơn mọi người!”

Tiết học này, Nhan Bác đôi lúc bị lơ đễnh. Anh cảm giác như có ánh mắt thiêu đốt anh từ phía sau. Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cô gái đó thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh, anh đã vài lần huơ huơ tay nhưng hình ảnh đó không sao tan biến được.

Đến gần cuối tiết học, theo thông lệ sinh viên sẽ tự do nêu câu hỏi. Không ngờ lần này giáo sư lại tiện tay chỉ về phía Tô Cẩn: “Hãy nói xem, em đã gặt hái được những gì ở môn này trong suốt học kỳ vừa qua?”

Sau những tiếng cười khúc khích, không ít người đã vì Tô Cẩn mà toát mồ hôi lạnh. Nhan Bác cũng không phải ngoại lệ. Anh không hiểu vì sao, cô gái này rõ ràng đã gây cho anh bao phiền toái, vì cô ấy mà anh phải gặp bao rắc rối, nhưng lúc này, anh thật không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô trước mặt mọi người.

Sau một phút ngỡ ngàng, Tô Cẩn đi lên bục giảng, bình tĩnh hắng giọng. Cô phát biểu, trích dẫn sinh động, nói năng đĩnh đạc, khiến vị giáo sư già đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, những sinh viên ngồi dưới nhất loạt trố mắt nhìn.

Sau khi chia sẻ với mọi người “những gì mình đã thu hoạch được”, Tô Cẩn dừng lại một lát, hướng ánh mắt về phía Nhan Bác, một cái nhìn tinh nghịch lóe lên không dễ gì có thể phát hiện ra.

Cô nói: “Điều cuối cùng em muốn nói, thật ra cái lớn nhất em có được ở đây chính là gặp được Nhan Bác. Nhan Bác, nửa học kỳ vừa qua nếu đã làm phiền anh thì cho em xin lỗi… Nhưng em thật sự rất thích anh! Nếu anh đồng ý làm bạn với em, hãy gọi cho em theo số điện thoại…” Cô vừa nói vừa quay người viết một dãy số lên bảng đen.

Mọi người bên dưới trố mắt ngạc nhiên, chỉ đợi xem giáo sư sẽ tức giận ra sao. Không ngờ, sau khi suy nghĩ một hồi, giáo sư nghiêm túc nói: “Nhan Bác à, thầy thấy cô bé này được đấy. Hãy suy nghĩ xem sao. Thôi, chúng ta hết giờ rồi!”

Nhan Bác, mặt vẫn bình tĩnh, cầm sách vở, bước ra khỏi lớp, bỏ qua tiếng la ó, vỗ tay, tiếng cười nói bên cạnh. Khi ra đến cửa lớp, giọng nói mềm mại của cô vang lên ngay bên cạnh tai anh: “Nhan Bác, nhớ gọi điện cho em nhé…”

Trong anh xuất hiện một cảm giác hoảng loạn chưa từng có. Anh không ngờ cảnh tượng mà anh chờ đợi lại thành ra thế này. Cô khiến anh trở tay không kịp, thảm hại vô cùng. Anh không biết đường nào mà ứng phó, bởi hành động của cô hoàn toàn không như lẽ thông thường.

Nếu đây là một cuộc chiến thì ngay từ đầu cô đã ở trong tình thế quân vây bốn mặt, còn anh thì đã thảm bại rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.