Đây lẽ nào là anh hùng cứu mĩ nhân như
trong truyền thuyết?
.
Tô Cẩn không hề vội vàng theo đuổi Nhan Bác. Đối với
cô, dù phải mất bao lâu, chỉ cần cô có lòng, nhất định sẽ đến được với nhau.
Dẫu sao còn có cả đời để chờ đợi, nhiều hơn hay ít hơn một ngày cũng chẳng là
gì. Huống hồ giờ đây cảm giác đó khiến cô thật dễ chịu.
Vì vậy, ngày hôm ấy, sau khi đã thú nhận tất cả, Tô
Cẩn không có hành động gì nữa. Thứ nhất, những lời cô nói hôm đó đều là sự
thật, cô phải để cho Nhan Bác có thời gian suy nghĩ. Thứ hai, kỳ thi cuối kỳ đã
đến gần, cô lại không hứng thú với ngành này cho lắm, nếu không tập trung học,
sẽ khó mà qua được.
Do vậy, sáng nào cũng vậy, ba người bạn cùng phòng vẫn
còn đang say ngủ thường lờ mờ nghe thấy câu nói: “Mình đi đến phòng tự học
đây!”
Điều kỳ lạ là, khi họ đến phòng tự học thì không thấy
bóng dáng Tô Cẩn đâu.
Vài ngày sau, cuối cùng cũng có người không kìm được
hỏi: “Rốt cuộc cậu tự học ở đâu thế?”
“Đến khoa Luật. Chẳng phải mình đã nói với các cậu rồi
sao? Ở đó sẽ có cơ hội gặp Nhan Bác nhiều hơn. Trưa nay mình đã gặp anh ấy ở
cầu thang, dù có hơi xa một chút.” Tô Cẩn vừa chậm rãi chải đầu vừa trả lời.
Nghe xong, ai nấy đều choáng váng, nhưng nếu nghĩ lại, đó mới là Tô Cẩn. Có lẽ
chỉ ở đó, cô mới tập trung học được.
Trước khi thi học kỳ, phòng học nào cũng chật kín
người, nhất là bên các khoa khoa học xã hội. Tô Cẩn sáng nào cũng dậy từ sớm,
vác cặp đi tìm một chỗ, sau đó chạy đi thị sát một vòng các phòng khác xem có
thấy bóng dáng Nhan Bác đâu không. Theo thường lệ, ôn được một lúc, cô lại nghĩ
giải lao, ra hành lang đứng, chẳng qua để xem xem có may mắn nhìn thấy anh
không.
Người khác đều cho rằng Tô Cẩn thật ghê gớm, có cả mục
đích và kế hoạch để theo đuổi một chàng trai. Nhưng thực tế, kế hoạch của cô
chỉ là: tần suất xuất hiện nhiều, một số trường hợp là “gặp ngẫu nhiên”, sau đó
là chờ đợi.
Sự tự tin của cô xuất phát từ ý chí kiên cường và lòng
dũng cảm. Bởi chưa từng trải qua thất bại, nên cô cho rằng mọi thứ trên đời đều
có được, dễ như trở bàn tay.
Nhưng có lẽ cứ mỗi lần gặp anh, vận may của cô lại mất
linh. Trọn một tuần, Tô Cẩn ngày nào cũng lang thang ở mấy xó xỉnh của khoa
Luật, nhưng chỉ gặp anh duy nhất một lần, mà chỉ là thấy bóng thôi. Chớp mắt,
ngày mai đã chính thức bắt đầu bước vào tuần thi cử. Tô Cẩn đột nhiên có cảm
giác mệt mỏi, buồn phiền, cô vứt sách vở sang một bên và đi dạo.
Tô Cẩn cảm thấy tủi thân. Những lúc không phải thi,
cảm giác yêu đơn phương thật tế nhị, dù có đau khổ đến đâu cô cũng chịu được.
Nhưng với tình hình hiện tại, chắc cô phát điên mất, hễ mở sách ra là thấy
khuôn mặt anh hiện lên, cứ học bài là bên tai lại vang lên tiếng anh. Đã lâu
lắm rồi cô không được gặp anh.
.
Ngồi trên bậc thềm cầu thang, Tô Cẩn cầm chiếc điện
thoại trong tay. Cô đợi rất lâu nhưng sao vẫn không thấy anh gọi điện? Đang mải
suy nghĩ thì tay đột nhiên thấy rung rung, cô hồi hộp đưa máy lên nghe, không
cần nhìn xem ai gọi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Cô “alô” mấy tiếng cũng
không thấy trả lời.
Đây không phải là lần đầu tiên. Gần đây cô hay nhận
được những cú điện thoại lạ. Bình thường thì cô cũng cho qua, nhưng hôm nay tâm
trạng cô không được tốt, ai đụng đến cô coi như xui xẻo rồi!
Tô Cẩn như hét lên. Không thấy khó chịu nữa, cô ngồi
thêm một lúc rồi lấy lại tinh thần quay về lớp học.
Nhưng có lẽ trời đã định cô hôm nay không được yên
thân, đã có người trắng trợn cướp chỗ ngồi của cô!
Tô Cẩn lập tức phừng phừng khí thế, tiến đến gõ gõ tay
xuống bàn, nói với cái tên có vẻ linh tinh, càn quấy đã chiếm chỗ của cô: “Cảm
phiền hãy đi chỗ khác, đây là chỗ của tôi!”
“Ai quy định đây là chỗ của cậu?” Cậu ta trơ mặt đáp
lời.
Hic, hôm nay mình đã gặp đối thủ chăng? Tô Cẩn cười
nhạt, hôm nay cậu gặp hạn với tôi rồi.
Cô cầm cuốn sách trên bàn lên, nói: “Nhìn thấy không,
đây là sách của tôi.”
“Cứ cho là sách của cậu đi, nhưng giờ tôi ngồi đây thì
là chỗ của tôi.” Cậu ta nói mà không thèm ngước mắt nhìn lấy một cái.
Tô Cẩn vô cùng tức giận nhưng không cách nào phản bác
lại cậu ta, mặt đỏ phừng phừng nói: “Cậu… cậu… cậu đứng đây cho tôi!”
“Sao hả, muốn đánh nhau à?” Cậu ta buông bút, đẩy ghế
dịch ra, đứng lên, liếc nhìn cô.
Trận chiến này quả đã khiến cô hoảng sợ. Cậu ta nhìn
cao to, cũng phải một mét chín chứ không ít. Đánh nhau? Trong đầu Tô Cẩn lùng
tìm cái từ này, hình như khi còn nhỏ cũng đã từng đánh nhau, nhưng sau khi bị
bố lấy thắt lưng đánh cho một trận vào mông, cô không còn dám đánh nhau nữa.
Không biết khi đánh nhau phải đứng như thế nào?
Nhưng trong từ điển của Tô Cẩn trước nay không hề có
bốn từ gọi là “lâm trận quay đầu”. Rất nhanh, cô liền trấn tĩnh lại nói: “Cậu ở
trên rừng xuống à? Thời đại văn minh, ai thèm đánh nhau nữa?”
Câu nói này làm dấy lên sự phẫn nộ của đối phương.
Thấy cậu ta giơ nắm đấm, Tô Cẩn nhanh chóng nhắm mắt lại nghĩ bụng: Thôi xong,
cái mặt của mình, ngộ nhỡ lúc về gặp Nhan Bác, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Cô đợi một lúc mà vẫn không thấy quả đấm đó giáng
xuống.
Không chờ thêm được nữa, Tô Cẩn từ từ mở mắt, thấy nắm
đấm đó bị một bàn tay to khỏe khác bắt lấy, gân xanh trên hai cánh tay nổi lên
thấy rõ.
Cô hơi nghiêng đầu, trước mắt cô là khuôn mặt mà cô đã
nhớ nhung suốt mấy tuần qua.
Tình cảnh hiện giờ là sao, cô vừa thấy bối rối vừa vui
mừng. Mặc dù ánh mắt của anh nhìn cô đầy vẻ tức giận, nhưng chỉ cần được nhìn
thấy anh, lòng cô đã nhẹ đi rất nhiều.
Không biết ai đã buông tay xuống trước, nhưng cô sợ
hãi chạy đến, đứng sau lưng Nhan Bác.
“Còn không cầm cặp đi đi, vẫn muốn đánh nhau chắc?”
Nhan Bác lạnh lùng nói, rồi quay người bước ra khỏi phòng học.
.
Tô Cẩn ngẩn người nhìn Nhan Bác bước đi, mấy giây sau
mới kịp phản ứng, cô vội vàng cho sách vở vào cặp rồi đuổi theo anh. Anh bước
từng bước dài, lại vội vàng, hại cô phải đi gần như chạy mới đuổi kịp.
Thời khắc này, cô đi bên cạnh ngắm anh mà lòng tràn
đầy vui sướng.
Đây lẽ nào là anh hùng cứu mĩ nhân như trong truyền
thuyết?