Bỏ lại quá khứ phía sau, phía trước là
tương lai của hai người.
.
Nhan Bác lái xe đến, nhưng ra khỏi cổng trường, anh
vẫn không có ý định đi lấy xe.
Đường về nhà Tô Cẩn không xa, hai người đã đi bộ rất
lâu, nhưng không thấy mệt.
Trước khi lên lầu, Tô Cẩn nói một câu: “Đi về cẩn thận
nhé, tạm biệt!”
Cô biết, tối nay anh bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ đã
gặp rắc rối gì đó hoặc cũng có thể chỉ vì nhớ nhung.
Giây phút cô quay đi, Nhan Bác với tay, nhẹ nhàng nắm
lấy tay cô, dù không chặt nhưng cũng đủ làm trái tim cô ấm áp.
Tô Cẩn ngẩng lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh. “Gì thế?”
“Tô Cẩn, hãy cho anh thêm chút thời gian.” Giọng anh
rất nhẹ, nhưng mang một sức mạnh không dễ gì cự tuyệt. “Anh hy vọng em có thể
đợi anh thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống mà em muốn.”
Tô Cẩn như chợt hiểu ra điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Anh
vẫn không biết em muốn gì sao?”
“Anh muốn em nói thật cho anh biết em nghĩ gì, em đang
làm gì? Có thể anh không giúp gì được em, nhưng ít nhất anh cũng biết được em
đang gặp phải khó khăn gì.”
Cô khẽ mỉm cười. “Nhan Bác, em nghĩ rằng, điều duy
nhất giúp chúng ta có cơ hội bắt đầu lại từ đầu đó là chỉ có chúng ta mà thôi.
Chúng ta đều phải thỏa hiệp và thay đổi sao cho thích hợp, anh nói thế có đúng
không?”
Nhan Bác cúi đầu trầm tư, dường như đang cân nhắc xem
nên nói gì. Người con trai luôn tỏ ra điềm tĩnh này chỉ ở trước mặt cô mới để
lộ vẻ suy tư.
Trong lúc anh suy nghĩ, cô nhẹ nhàng xoay cổ tay, kéo
kéo tay áo anh, hỏi: “Anh còn gì để nói với em nữa không?”
Nhan Bác không trả lời ngay, ánh mắt cô nhìn anh chân
thành mà kiên định. Cô kiên nhẫn chờ đợi. May mà lần này anh đã không để cô
phải chờ đợi quá lâu.
“Lúc trước, chuyện của bố em đã cho anh rất nhiều gợi
ý. Trong quá trình điều tra, anh cảm thấy mình bỗng có được can đảm đối mặt với
vụ án của bố anh năm xưa.”
Bố của Nhan Bác? Tô Cẩn chăm chú nhìn anh. Anh hiếm
khi đề cập đến cha mình. Đó là nỗi đau của anh. Vậy mà lúc này, anh lại muốn mở
lòng ra với cô, tất cả, thẳng thắn, không che giấu điều gì sao? Tô Cẩn bỗng cảm
thấy run sợ. Sự chân thành này, anh đã để cô phải chờ đợi quá lâu.
“Chuyện của bố anh, trước đây anh không muốn đối mặt,
là vì bất luận chân tướng thế nào, bản thân anh cũng không cách nào chịu đựng
được. Nhưng bây giờ, anh nghĩ, chỉ có vạch trần được chân tướng sự việc năm đó,
anh mới có thể cảm thấy tự do, sống đúng với con người mình. Lần này quay về,
chủ yếu cũng là vì chuyện này. Nhưng càng điều tra kỹ, anh càng cảm thấy không
đơn giản như anh nghĩ… Có lúc, anh cảm thấy bất lực và bất an. Nhưng lần này,
anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Cho nên, xin em hãy cho anh thêm thời gian, anh
muốn điều tra cho rõ chân tướng sự việc, sau đó sẽ quay lại, sẽ quay về bên
em.”
Thời gian dường như ngừng lại, vạn vật xung quanh cũng
như hóa đá. Tô Cẩn nhìn anh, nhận thấy rõ vẻ mệt mỏi của anh.
Cô bước tới, đứng sát gần anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cô gục đầu vào ngực anh thì thầm trong hơi thở: “Em sẽ đợi anh.”
.
Nghe anh nói, trong chớp mắt cô đã quyết định, cho dù
thế nào cô cũng sẽ đợi anh.
Bởi vì cô vẫn còn yêu anh, có lẽ lúc nào cũng yêu, hay
trong một giây nào đó cô lại yêu anh thêm lần nữa. Nhưng tất cả những điều đó
không quan trọng. Quan trọng là cô yêu anh, không hề ít hơn trước.
Vì vậy, cô bằng lòng để hai người có cơ hội yêu nhau
lần nữa.
Bàn tay Nhan Bác run run, nhất thời không biết phản
ứng thế nào. Anh chỉ biết đứng im, sau đó mới giơ tay ôm lấy cô. Rồi dường như
không chắc chắn, anh lại hỏi thêm một câu: “Em nói lại một lần nữa được không?”
Tô Cẩn kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa. Lần này, cô nói
lưu loát, rõ ràng thành tiếng: “Nhan Bác, em sẽ đợi anh, đợi anh quay lại.”
Giây phút đó, cô ở trong vòng tay anh, vẫn ấm áp như
trước kia. Tất cả đều đẹp đẽ đến mức anh không thể tin đó là sự thực, chỉ biết
ôm cô thật chặt, cảm nhận hương vị tỏa ra từ cơ thể cô, như muốn chắc chắn cô
đang ở bên mình.
Anh không muốn buông tay. Cả đời này, anh cũng sẽ
không buông tay lần nữa.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng khi mở miệng, mới thấy
cổ họng như bị chặn lại, không sao thốt nên lời.
Còn Tô Cẩn dường như biết được anh muốn nói gì, không
ngừng gật đầu trong vòng tay anh. “Em biết rồi, em biết cả rồi…”
Nhan Bác nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nụ hôn này không mang một chút ham muốn nào, chỉ có
tình yêu thương và sự âu yếm.
Nụ hôn này như lời hứa của anh đối với tương lai của
hai người.
.
Trở về nhà, Tô Cẩn nhận được điện thoại của Lâm Tiêu.
Cô biết Lâm Tiêu đã kìm nén từ lâu, cho nên không đợi cô ấy hỏi, cô trả lời
ngay: “Đúng thế, mình quyết định trở về bên anh ấy.”
“Chuyện trước đây thì sao? Cậu không định hỏi anh ấy
à?”
Cô trả lời rất dứt khoát: “Điều đó không quan trọng,
mọi chuyện cũng đã qua rồi. Hơn nữa, trong trái tim mình vẫn luôn có câu trả
lời, mình không phải không tin anh ấy, mà là không tin chính bản thân mình. Lúc
này, điều mình muốn nghĩ tới chính là tương lai của hai đứa, chứ không phải quá
khứ.”
Lâm Tiêu mỉm cười. “Quả nhiên cậu vẫn là Tô Cẩn mà
mình biết, dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, rất quyết đoán!”
Cô gượng cười. “Cậu không thấy mình rất dễ thay đổi
sao? Rõ ràng đã quyết định, vậy mà nhanh chóng bị anh ấy làm cho thay đổi.”
“Mình cảm thấy cậu bây giờ mới thực sự là Tô Cẩn. Hai
năm trước, cậu chẳng khác gì chiếc xe tăng cố lao lên phía trước, không do dự,
mình thấy rất đau lòng. Từ trước đến nay, mình luôn coi cậu như chị em ruột. Chỉ
cần thấy cậu hạnh phúc, những cái khác đều không quan trọng. Mình hy vọng cậu
sẽ vui vẻ, dù người đó đã từng làm cậu bị tổn thương, nhưng cũng chỉ có người
đó mới khiến cậu hạnh phúc, đúng không?”
“Tô Cẩn, mình muốn được nhìn thấy cậu hạnh phúc như trước
đây, thậm chí còn hạnh phúc hơn thế, cho dù là bắt buộc phải yêu một người, hay
bị người ta toàn tâm toàn ý yêu mình.”
Tô Cẩn nước mắt chứa chan, khẽ nói: “Mình nhất định sẽ
hạnh phúc!”
.
Cô có lẽ đã thay đổi rất nhanh, nhưng chẳng phải khi
yêu một người là phải hết lần này đến lần khác do dự, tranh đấu sao?
Chỉ trách cô hận anh không đủ sâu, yêu anh không đủ
đậm, cho nên cô không muốn một lần nữa giày vò người khác, giày vò chính mình.
Hãy can đảm hơn một chút, khi anh còn bên cô, yêu cô
thêm lần nữa, trả lại cho nhau những gì đã mất sáu năm qua.
Cô sẽ không trốn chạy, không sợ bị tổn thương nữa.
Bỏ lại quá khứ phía sau, phía trước là tương lai của
hai người.