Em vẫn đứng ở nơi bắt đầu tình yêu của
chúng mình, đợi anh quay lại.
.
Đêm đó, Tô Cẩn ở trong phòng chỉnh sửa bản báo cáo,
tuy mệt mỏi nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn. Cô vừa đánh xong chữ cuối cùng
thì Nhan Bác gọi điện, nói anh đã về đến thành phố D an toàn để cô yên tâm.
Cô lười biếng vươn vai, đứng dậy vỗ vỗ vào đôi chân đã
tê cứng, rồi từ từ bước về phía cửa sổ. Cửa mở ra, ánh trăng sáng chiếu rọi vào
trong phòng, khuôn mặt cô cũng tràn ngập ánh trăng, ấm áp đến an lòng.
Tiến lên trước một bước không phải là quá khó, cũng
giống như việc cô dang tay ra ôm lấy anh. Một khi đã thật sự quyết tâm thì con
đường phía trước cũng không còn gian khó.
Nửa tháng sau, nhờ bản báo cáo có cái nhìn độc đáo, đề
tài nghiên cứu của Tô Cẩn đã được thông qua.
Giáo sư hướng dẫn hào phóng cho Tô Cẩn nghỉ ba ngày.
“Đợi khi thành lập xong nhóm dự án, thầy sợ đến ngủ một giấc ngon lành em cũng
chẳng có thời gian, hay là nhân cơ hội này tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Cô muốn đi thăm Nhan Bác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô
cảm thấy không nên.
Ngày nào anh cũng bận đến mức gọi điện cũng phải tranh
thủ thời gian, cô thật sự không muốn làm phiền anh lúc này, nên dứt khoát không
nói cho anh biết là cô được nghỉ.
Nhưng ba ngày nghỉ phép, ở nhà cũng tiếc mà đi du lịch
thì không đủ thời gian, Tô Cẩn chẳng có cách nào, đành gọi cho Lâm Tiêu hẹn
cùng đi ăn trưa, cô ấy có nhiều ý tưởng hơn nên cô muốn tham khảo ý kiến.
Không ngờ Lâm Tiêu đưa ra một ý kiến vô cùng giật gân.
“Ba ngày à? Cậu biết không, ba ngày cũng đủ thời gian
làm đám cưới rồi đấy?! Không phải cậu nói sau khi thành lập nhóm nghiên cứu,
cậu sẽ bận đến mức ngủ cũng không có thời gian sao? Vậy hãy nhanh chóng bàn
chuyện này đi. Cậu cũng nhiều tuổi rồi chứ ít gì, còn định kéo dài đến bao giờ
nữa?”
Tô Cẩn trố mắt nhìn Lâm Tiêu, không thể hiểu nổi tại
sao trí tưởng tượng của cô ấy lại phong phú đến vậy.
Tô Cẩn bị Lâm Tiêu dẫn đến khu trung tâm thương mại,
chọn nhẫn cưới như thật, khiến cô dở khóc dở cười.
Xem ra việc kết hôn giữa Lâm Tiêu và Khương Hiểu Thần
năm đó cũng không bình thường. Cho dù muốn kết hôn thì người mua nhẫn cưới cũng
không phải là cô ấy chứ?!
Nhưng Lâm Tiêu cứ thế kéo Tô Cẩn đi lòng vòng khắp khu
thương mại. Đến khi đã thấm mệt, cô ấy mới nghĩ đến chuyện ngồi uống cốc cà phê
nghỉ ngơi một lát.
Không ngờ, vừa ngồi uống được mấy phút thì gặp người
quen.
Tô Cẩn không nhận ra cô ấy, là Ninh Đình đang đứng
trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi: “Tô Cẩn!”
Tô Cẩn ngớ người ra một lúc rồi mới gượng gạo mỉm
cười. “Trùng hợp thế, cũng đi mua sắm à?”
Ninh Đình chỉ chỉ cậu bé khoảng ba, bốn tuổi đang chạy
nhảy ở bên cạnh, mỉm cười trả lời: “Ừ, đi mua cho con chị ít đồ chơi.”
Đối với Ninh Đình, Tô Cẩn chỉ có ấn tượng duy nhất
trong buổi tối hôm đó. Ninh Đình kiêu hãnh ngẩng cao đầu, nước mắt chứa chan
hỏi Tô Cẩn: “Một người con trai đang say rượu với một người con gái yêu anh ấy
suốt bốn năm ở bên nhau, em nói xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
Giờ nghĩ lại, Tô Cẩn chỉ thấy thật buồn cười. Một
người vẫn luôn giữ tiết tháo cao thượng, tác phong chính trực ngay cả đối với
người mình yêu như Nhan Bác, làm sao có thể nảy sinh quan hệ với cô bạn cùng
lớp không thân thiết này.
Cho dù anh có say xỉn thì cũng không…
Tô Cẩn lúc đó đã bị nỗi sợ hãi và lo lắng làm cho mờ
mắt, cho rằng Nhan Bác sẽ bỏ mình. Cho nên, cô đã vội quyết định mà không suy
xét.
Ngay cả khi cô hoài nghi sự chân thành của anh thì
trong lòng cô cũng không bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ phản bội cô. Nhưng về
sau, cô rất cần một lý do để hận anh, cần một cái cớ để nhẫn tâm không quay đầu
lại…
Nói cho cùng vẫn là Tô Cẩn cô đã quá yêu Nhan Bác.
Tô Cẩn cười nói với Ninh Đình: “Con trai chị dễ thương
quá!”
Ninh Đình nhìn con âu yếm, khuôn mặt đầy vẻ cưng
chiều. “Thằng bé này nghịch lắm.” Nói xong, cô ấy quay sang Tô Cẩn. “Vừa thấy
em đi chọn nhẫn cưới, sắp kết hôn à?”
Lâm Tiêu đang định trả lời thay Tô Cẩn thì cô đã mỉm
cười thừa nhận: “Em và Nhan Bác đang chuẩn bị cho hôn lễ.”
Dù cho Ninh Đình trang điểm khéo đến đâu cũng khó có
thể che giấu được vẻ mặt đang biến sắc. Nhưng cô đã rất nhanh mỉm cười như
không có chuyện gì.
“Lấy được người mình yêu, thật chúc mừng hai người.”
Tô Cẩn cười vô tư, lịch sự đáp: “Cảm ơn!”
Lúc sắp đi, Ninh Đình chợt quay lại, nói: “Tô Cẩn, đêm
đó chị rất muốn được biến thành em. Bởi vì anh ấy vừa chạm vào chị đã nói chắc
chắn rằng chị không phải là Tô Cẩn. Sau đó, chị chăm sóc anh ấy cả đêm, chỉ
nghe thấy anh ấy nhắc đi nhắc lại một câu ‘Chúng mình sẽ cùng nhau đi đến tận
cùng’.” Cô ấy ngừng lại, mỉm cười: “Chúc mừng hai người, cuối cùng cũng được ở
bên nhau.”
Tô Cẩn, mắt ngấn lệ.
Lâm Tiêu hẩy hẩy mấy cái, cô mới phản ứng trở lại,
quay đầu mỉm cười, nước mắt long lanh nơi khóe mi. “Đôi nhẫn cưới vừa nãy, đưa
mình đi xem lại nhé!”
Ăn tối xong, Tô Cẩn quay về phòng, một mình lặng lẽ
ngồi trước bàn làm việc, tự nhiên cảm thấy rất ấm áp và thư thái.
Cô cho tay vào túi áo, bên trong là “cặp nhẫn cưới” cô
vừa mua lúc chiều.
Kỳ thực, cô chưa hề nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mặc dù cô đã quyết tâm cùng anh hướng tới tương lai,
nhưng vẫn cần thời gian để hai người tìm hiểu, chấp nhận con người hiện tại của
nhau.
Trước mắt vẫn còn nhiều việc cần giải quyết, cô không
muốn nghĩ nhiều đến tương lai xa vời.
Cô nhớ lại những lời giải thích của Ninh Đình, trong
lòng cảm thấy đau xót.
Khi đó, hai người đều bị tổn thương sâu sắc. Cô nghĩ
anh sẽ từ bỏ, nên mới buông tay trước. Nhưng thực tế, anh chưa bao giờ muốn từ
bỏ cô.
Anh chỉ vì không muốn cô khổ, không muốn cô buồn,
nhưng không ngờ đã chọn nhầm hướng, khiến hố sâu ngăn cách giữa hai người ngày
một lớn.
Vì vậy, mới lỡ mất sáu năm bên nhau.
.
Khi mua nhẫn, người bán hàng nói: “Ý nghĩa của đôi
nhẫn cưới là chấp thuận và gìn giữ lẫn nhau, nó bắt nguồn từ một truyền thuyết.
Thực ra con người vốn là một thể thống nhất, sau đó bị yêu ma quỷ quái đố kỵ
làm cho chia tách. Thế nên con người phải dùng cả đời để tìm kiếm một nửa kia
của mình. Cũng giống như chiếc vỏ sò bị chúng ta tách ra vậy, trong cuộc đời
luôn phải tìm kiếm một nửa còn lại duy nhất để khớp lại mới có thể toàn vẹn
được. Sự kết hợp giữa con người với con người, bản thân nó là một niềm hạnh
phúc. Nhưng làm thế nào để duy trì hạnh phúc đó thì phải phụ thuộc vào sự nỗ
lực cả đời, tình cảm chân thành của đôi bên, tạo nên một tương lai tươi sáng,
hạnh phúc, chắp cánh cho một tình yêu bền vững.”
Nghe xong câu chuyện, cô đã rất xúc động, bởi cô đã
tìm được một nửa của mình.
Cho dù hai người đã từng xảy ra chuyện gì, cho dù bọn
họ có từng bị chia cách, nhưng ít nhất hai người cũng có thể trở về vị trí ban
đầu, có thể tìm thấy nhau.
Đây đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Đột nhiên Tô Cẩn rất muốn đi Vân Đài Sơn một lần nữa.
Nơi đó là nhân chứng cho tình yêu của hai người, cũng là nơi anh đã chấp thuận
tình yêu của cô.
Cô muốn đến đó để tìm lại những kỷ niệm của hai người,
đợi anh quay lại.