Quân bài mà anh vẫn chưa mở ra đó, cô sẽ
lau nước mắt ngóng chờ.
.
Tô Cẩn khóc nức nở trong điện thoại, kể cho Lâm Tiêu
nghe, nói hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại. Cô kéo tờ giấy ăn cuối cùng lau
nước mắt, chờ đợi đầu máy bên kia trả lời.
Một phút sau, bên kia đầu dây, một giọng nói rất sắc
vang lên: “Tô Cẩn, cậu cứ bình tĩnh, đừng làm ồn để mình nghĩ cách được
không?!”
Tô Cẩn vo tròn tờ giấy đẫm nước trong tay, dùng hết
sức ném vào sọt rác trước cửa, nhưng tiếc là không trúng, nắm giấy bay vèo vèo
trên không trung rồi rơi xuống mép giường. Tô Cẩn bất giác chau mày, trút giận
vào điện thoại: “Vấn đề không phải ở đấy!”
“Thế rốt cuộc vấn đề là gì?”
“Là mình đang thất tình, buồn muốn chết được đây.” Tô
Cẩn nghĩ đến câu nói của Nhan Bác tối hôm đó, lại đang đau lòng, không nhịn
được liền giậm mạnh chân một cái.
Lâm Tiêu mỉm cười thì thầm: “Cậu như vậy chưa tính là
thất tình được, nhiều nhất cũng chỉ coi là tiệm cận của thất tình thôi.”
Tô Cẩn nghe thấy thế thì tức không nhịn được, nhảy
lên, hét vào điện thoại: “Cái tên Lâm Tiêu đáng ghét kia, chỉ biết chế nhạo
người ta thôi! Cậu có còn là bạn của mình không hả?”
Lâm Tiêu hình dung dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô mà
không nhịn được cười, rồi lập tức làm hòa: “Được rồi, được rồi, không trêu cậu
nữa, được chưa? Mình nói, cậu buồn cái gì, không phải là bị cự tuyệt một lần
rồi sao? Lại không phải là ngày tận thế. Có một cô bạn gái thì có làm sao?
Không cần nói một, chứ mười cô thì mình vẫn tin là cậu sẽ đánh gục họ. Cậu nghe
mình nói…”
Lâm Tiêu thì thầm, còn Tô Cẩn cứ trố mắt nghe, một lúc
sau mới do dự nói: “Như thế không hay cho lắm! Rốt cuộc người ta…”
Chưa nói hết câu, cô đã bị Lâm Tiêu ngắt lời: “Thế cậu
muốn cậu buồn hay người khác buồn? Mình không tin là cậu có thể cho qua chuyện
đó. Trước mắt cậu tạm thời đừng manh động, chuyên tâm vào thi cử đã. Thi cử thì
mình không giúp được gì cho cậu đâu, ngộ nhỡ bố cậu biết được thì biết ăn nói
làm sao? Sắp hết năm học rồi, cậu phải nghĩ cho kỹ! Mình còn phải thi hai ngày
nữa, thi xong mình sẽ qua chỗ cậu ngay, chúng mình sẽ cùng bàn bạc.”
Tắt máy, Tô Cẩn không thấy hoang mang nữa. Lâm Tiêu
nói đúng, Tô Cẩn cô có bao giờ biết sợ. Cũng chỉ là có bạn gái thôi chứ đã kết
hôn đâu, mà ngay cả đã kết hôn thì vẫn còn có thể ly hôn mà!
Từ nhỏ đến giờ, Tô Cẩn thấy Lâm Tiêu nói lúc nào cũng
có lý. Họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Người ta thường nói gần mực thì đen, gần
đèn thì rạng, cái tính cách không sợ sệt của cô chính là bị ảnh hưởng từ Lâm
Tiêu.
Tô Cẩn và Lâm Tiêu là đôi bạn sống chết có nhau, hai
năm trước vẫn còn thường xuyên tâm sự tới thâu đêm. Cho nên mỗi lần nghĩ đến
Lâm Tiêu, cô lại thấy lòng ấm áp hơn.
Hồi Tô Cẩn học lớp một, có hôm sau khi tan học, cô
đứng ở cổng trường thì bị hai nam sinh trung học chặn lại “vòi tiền”. Tất nhiên
cô không đưa cho chúng, giấu cặp sách sau lưng. Lần đầu tiên gặp phải tình
huống này nên cô không khỏi sợ sệt. Không ngờ hai nam sinh đó thấy cô sợ hãi,
càng làm tới, xông vào giật cặp sách của cô. Cô chìa tay ra đòi lại thì bị một
tên đẩy một cái, đứng không vững nên ngã xuống đất.
Lòng bàn tay bị cọ xuống nền gạch đau nhói, nước mắt
muốn trào ra. Vừa lúc ấy, Lâm Tiêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt
bọn chúng, hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu nói: “Các anh làm vậy là mắc tội
chiếm đoạt tài sản của người khác! Bố cô ấy là Cục trưởng Cục Công an, sắp đến
đón cô ấy, nếu ông ấy mà nhìn thấy, các anh sẽ phải đi tù!”
“Mày dọa ai thế?” Hai tên kia nghe xong cũng thấy sợ,
loạng choạng lùi hai bước nhưng vẫn cố già mồm.
“Dọa anh đấy!” Lâm Tiêu nói xong, nhân lúc bọn họ
không để ý, liền giật lấy chiếc cặp rồi kéo tay Tô Cẩn chạy.
Chẳng biết bọn chúng có sợ hay không mà không thấy
đuổi theo.
Thời gian đó, bố của Tô Cẩn tất nhiên vẫn chưa làm cục
trưởng Cục Công an, chỉ là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Tô Cẩn từ đó mới ngộ ra rằng, đứng trước một kẻ mạnh
hơn mình thì chỉ còn cách thể hiện mình mạnh mẽ hơn mà thôi. Có câu: Thua người
chứ không thua trận, nghĩa là có chí khí thì sợ gì không thắng. Nếu kẻ địch
biết bạn không sợ, há chẳng phải hắn sẽ không có cơ sở để thắng bạn sao?
Những năm qua, Tô Cẩn cứ thế mà hăm hở thẳng tiến. Cho
đến khi cô gặp Nhan Bác.
Khi bắt đầu, cô vẫn còn tràn đầy khí thế, nhưng chỉ cô
mới biết, cô chẳng qua là “hư trương thanh thế”, là kỹ xảo và bản năng mà thôi.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là: Ngay từ đầu, cô xuất
hiện như một con chủ bài, dù thua hay không thì quân bài vẫn nằm trong tay cô.
Chỉ vì cô thích anh, còn anh thì chưa.
Bây giờ, anh lại đưa ra thêm một quân bài nữa khiến
lòng cô rối loạn. Cô không biết quân bài đó là to hay nhỏ, tốt hay xấu, có đủ
để thắng quân bài trong tay cô không?
Làm thế nào để thắng trong ván bài mà mình đang có
nhiều bất lợi? Ra sức cứu vãn tình thế rối loạn, chuyển bại thành thắng, với cô
đó là sự khiêu chiến lớn nhất.
Nhưng Tô Cẩn hoàn toàn không sợ, nhất là không sợ
khiêu chiến. Càng khó khăn cô càng phải xông tới.
Quân bài mà anh chưa mở ra đó, cô sẽ lau nước mắt
ngóng chờ.