Chỉ cần anh dần dần đến bên thì dù phải
uống thuốc độc, cô cũng sẽ thấy ngọt như đường.
.
Nhan Bác thật không ngờ Phương Lạc Dịch sẽ đến tìm
anh, trịnh trọng nói lời chia tay như vậy.
Anh ra ga đón cô, nói: “Em hà tất phải đi một chuyến,
nói qua điện thoại cũng được rồi.”
Phương Lạc Dịch vén những sợi tóc mai ra sau tai,
ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười: “Không có bắt đầu thì chí ít cũng nên có kết thúc
như bây giờ.”
Nhan Bác đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong nụ cười và lời
nói của cô. Như có thỏa thuận ngầm, anh nhận lấy chiếc túi từ tay cô, nói: “Vừa
hay mấy hôm nay rỗi rãi, anh đưa em đi loanh quanh nhé?”
Nhan Bác rất yêu Phương Lạc Dịch. Cô thông minh, lãnh
đạm. Trong ba năm cấp ba, chỉ có cô mới gây cho anh sự chú ý. Nhìn thấy cô, anh
như thấy chính mình, lời nói và việc làm đều trở nên giản đơn, không cần cố
sức. Cảm giác ấy khiến anh thật dễ chịu. Vì thế, ở bên cô dường như là một điều
rất tự nhiên. Anh không nhớ ai đã nói lời “yêu” trước, hay không ai nói ra.
Giống như mỗi khi giải những bài toán khó cuối đề thi, chỉ có hai người họ mới
tìm ra lời giải, trong tình yêu, họ cũng như có thỏa thuận ngầm khi nghĩ mình
thật thích hợp với người kia.
Tình cảm của họ luôn bền vững. Họ không bao giờ cãi
cọ, bởi họ quá thông minh, quá tự tin và cũng quá cao ngạo. Những giận hờn khác
trong tình yêu đôi lứa chỉ khiến họ cảm thấy ngớ ngẩn.
Nếu như họ không gặp một nửa thực sự trong vận mệnh
của mình thì có lẽ họ sẽ cứ thế sống bên nhau đến trọn đời.
Khi gọi điện cho Nhan Bác, Phương Lạc Dịch nói: “Để em
suy nghĩ đã”, anh mới thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Anh vẫn biết, cô không cam tâm,
trói buộc nhau chỉ thêm phiền phức.
Tắt điện thoại, anh chợt nghĩ đến Tô Cẩn. Từ hôm đó,
cô không còn tìm đến anh nữa.
Khi bạn quen một người, hình ảnh của người đó sẽ xuất
hiện khắp mọi nơi. Có khi trong nhà ăn, có khi nơi cầu thang, có khi lại xuất
hiện trên một con đường nhỏ, anh lúc nào cũng chỉ có một mình, còn cô luôn đi
cùng một nhóm có ba, năm người, cười nói say mê.
Họ lướt qua nhau, cô sẽ không mặt dạn mày dày kéo áo
anh, cũng không ngẩng lên, đỏ mặt nói với anh: “Em yêu anh”, mà một tiếng chào
cũng không.
Cô đột nhiên dễ dàng từ bỏ anh như thế, cảm giác này
giống như một món đồ rõ ràng bạn không cần nữa, nhưng nó lại rời xa bạn trước.
Vậy nên, Nhan Bác kết luận rằng, Tô Cẩn không có lòng
kiên trì, cả thèm chóng chán, hoàn toàn dễ dàng từ bỏ.
.
Kỳ thi học kỳ sắp kết thúc, các môn thi của sinh viên
năm ba ít, lại được sắp xếp thi sớm, đúng lúc này Phương Lạc Dịch đến chơi nên
Nhan Bác định đưa cô đi chơi đâu đó hai ngày, rồi cùng nhau về quê.
Họ đã gắn bó với nhau hơn hai năm, vậy mà chưa lần nào
đi chơi vui như thế. Buổi tối trước khi Phương Lạc Dịch về, Nhan Bác đưa cô đến
một nhà hàng nhỏ nhưng nổi tiếng ở gần trường, sinh viên trong trường thường tụ
tập ở đó ăn cơm.
Lời đề nghị này là của Phương Lạc Dịch, cô nói: “Hay
chúng ta cùng đi ăn. Quen nhau lâu rồi mà chẳng có gì thay đổi, em thấy chẳng
giống một đôi đang yêu nhau gì cả.”
Nhan Bác cười, anh và Phương Lạc Dịch mấy hôm nay thật
không giống trước đây, cô thoải mái, có khi còn tỏ vẻ nũng nịu. Lẽ nào đây mới
đúng là con người thật của cô? Xem ra, cô thực sự đã yêu rồi.
Nhan Bác vừa mở cửa nhà hàng thì trông thấy Tô Cẩn. Cô
ngồi giữa nhóm bạn gái, cười lớn vẻ như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời cự
tuyệt của anh, trông cô vẫn tràn đầy sinh khí.
Cảnh tượng đó khiến anh thấy uất ức trong lòng, lập tức
ôm vai Phương Lạc Dịch, cố ý đi qua chỗ bọn họ, nói: “Chúng mình vào trong ngồi
đi.”
Phương Lạc Dịch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, không
hiểu sao tự nhiên anh lại có cử chỉ thân mật như vậy. Cô nhìn ngó xung quanh,
thấy vẻ mặt của một cô gái nhanh chóng trầm xuống, lập tức cũng mỉm cười.
Khuôn mặt Tô Cẩn lúc này như kết lại thành tầng sương
giá. Xem ra anh có bạn gái thật, hơn nữa tình cảm còn rất mặn nồng. Vậy cô phải
làm sao đây?
Lâm Tiêu ngồi cạnh Tô Cẩn cũng thấy được sự thay đổi
này. Một cô bạn tức thì ghé sát tai Lâm Tiêu, nói: “Anh ấy là Nhan Bác đấy.”
Lâm Tiêu, mắt sáng lên, không nghĩ lại trùng hợp như thế. Hôm đầu tiên đến, cô
đã gặp Nhan Bác rồi.
Thật không phải hao tổn công sức. Khuôn mặt Lâm Tiêu
lộ rõ vẻ vui mừng đầy ẩn ý, nhân lúc mọi người không để ý, cô liền đứng lên gọi
lớn: “Anh Nhan Bác, qua đây cùng ngồi đi!”
Nhan Bác lúc này đã cùng Phương Lạc Dịch đi đến bàn
trong cùng, nghe thấy giọng nói lạ gọi mình, anh liền quay đầu lại.
Những người ngồi ở bàn đó đa phần đều là bạn cùng
phòng của Tô Cẩn. Vì quen cô nên anh cũng biết mặt bọn họ. Duy chỉ có người
ngồi bên cạnh Tô Cẩn, cũng cái kiểu có gì nói nấy như cô thì anh chưa từng gặp,
mà cũng không hiểu sao tự nhiên cô ấy lại gọi anh.
Tô Cẩn gượng gạo khẽ kéo tay Lâm Tiêu, cô không kịp
chuẩn bị gì. Hôm nay biết Lâm Tiêu ghé qua, cô mừng quá, đến quần áo cũng không
kịp thay, bộ dạng thế này sao có thể gặp anh được chứ? Lại có cả bạn gái của
anh ở đó nữa.
Lâm Tiêu mặc kệ Tô Cẩn, tỏ vẻ tươi cười nói với bọn
họ: “Dù sao thì cũng quen biết, qua đây cùng ngồi đi!”
Nhan Bác vẫn còn do dự thì Phương Lạc Dịch đã đứng lên
trước, qua đó ngồi vào chỗ ghế trống, rồi quay lại nhìn anh cười vẻ chờ đợi.
“Vậy thì không khách khí nữa.” Nhan Bác đành phải đi
đến chỗ họ.
Lâm Tiêu nhanh chân nhường chỗ của mình cho Nhan Bác
và chuyển sang chỗ khác, nói: “Anh ngồi đây đi!”
Nhan Bác cau mày, cả bàn chỉ còn mỗi chỗ này trống, mà
mọi người dường như không có ý đứng lên nhường chỗ. Tô Cẩn ngẩng đầu, nhìn anh
cười vô tội.
Cô ấy còn cười được sao? Nhan Bác thấy cô cười mà muốn
nổi khùng, lại nghĩ, anh sợ gì cô chứ, liền ngồi xuống.
Lâm Tiêu lấy làm vui mừng, gọi phục vụ mang thêm hai
bộ đồ ăn và một vài món nữa.
Phương Lạc Dịch ngồi đối diện với Tô Cẩn, cô nhận thấy
Nhan Bác lúc này không giống với mọi khi, có vẻ hơi tức giận, lại có phần lo
lắng.
Nhan Bác là vì cô ấy sao? Phương Lạc Dịch cười thầm
trong lòng.
Lâm Tiêu đứng dậy, cầm chai bia rót cho Nhan Bác, nói:
“Em xin tự giới thiệu, em là Lâm Tiêu, cũng giống anh, học khoa Luật, vậy coi như
là đàn em của anh rồi, và là chị em tốt của Tô Cẩn.”
Nhan Bác lịch sự đứng lên, nói: “Phải là mình mời các
bạn mới đúng.”
“Là anh nói đấy nhé, vậy mời anh một cốc, một cốc đầy
đấy.” Lâm Tiêu vừa cười vừa nói.
Nghe thấy thế, mấy cô khác cũng nhao nhao, nói: “Đúng
thế, đúng thế, một cốc đầy đấy.”
Tô Cẩn chẳng hề chú ý đến sự náo nhiệt xung quanh, cô
chỉ quan sát Phương Lạc Dịch.
Cô gái này vóc dáng cân đối, khuôn mặt xinh xắn, kể
cũng phù hợp với Nhan Bác. Người cô ấy toát ra vẻ điềm tĩnh, tự tin, cảm giác
rất quen thuộc.
Cô nghe thấy Nhan Bác thủng thẳng nói: “Được, mình sẽ
uống hết.”
Đúng rồi, chính là cảm giác đó, cảm giác với Nhan Bác
cũng thế, chẳng trách anh lại thích cô ấy.
Tô Cẩn cảm thấy tuyệt vọng, cô thật viển vông khi nghĩ
mình sẽ thắng. So sánh sao đây, khi xét về mọi mặt cô ấy đều hơn cô!
Cô không kìm chế được liền quay sang nhìn Nhan Bác,
giờ mới để ý thấy anh đang bị mọi người bao vây, xem ra bọn họ đang cố tình
chuốc cho anh say. Cô biết, vì cô mà Lâm Tiêu mới làm như thế. Nhan Bác đã hại
cô buồn rầu mất mấy ngày, bây giờ muốn xử phạt anh thì cũng đúng. Nhưng sao cô
lại cảm thấy không đành lòng? Không đành lòng thấy bộ dạng anh vừa chau mày vừa
uống, nhất định là anh không hay uống bia.
Tô Cẩn sốt ruột, cô không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Biết là bạn gái anh còn đó, nào đã đến lượt cô đau lòng, nhưng cô thực sự không
nỡ nhìn thấy anh khổ sở, liền giật lấy cốc bia trên tay anh.
“Em uống giúp anh.”
Tất cả mọi người đều nhìn cô đưa cốc bia lên môi uống.
Lâm Tiêu trừng mắt nhìn, cô mặc kệ. Các bạn cùng phòng nhìn cô bằng ánh mắt
thương hại, cô cũng mặc kệ. Phương Lạc Dịch nhìn cô có vẻ dò xét, cô cũng mặc.
Trong mắt cô chỉ có một mình Nhan Bác, chỉ còn lại một
mình anh mà thôi.
Sau khi cô uống hết cốc bia, mọi người yên lặng trở
lại, cùng ngồi xuống, Tô Cẩn cũng từ từ ngồi xuống.
Bố mẹ Tô Cẩn quản cô rất chặt, từ nhỏ tới lớn có thể
nói một giọt rượu cũng không nhấp môi, bản thân cô cũng không biết mình có uống
được không.
Bia vừa đắng vừa chát, chẳng trách Nhan Bác không
thích uống, Tô Cẩn nghĩ bụng.
Lâm Tiêu trước giờ chưa hề nhìn thấy Tô Cẩn uống bia
rượu. Nhan Bác đến, cô cố tình trêu đùa mới tranh thủ nài anh uống vài chai,
nhưng cô không ngờ Tô Cẩn lại đứng ra uống giúp, thậm chí bản thân còn không
biết lấy cương vị gì mà giúp anh nữa.
Đến giờ thì Lâm Tiêu đã tin, nha đầu này thật sự đã
động lòng trước Nhan Bác rồi.
Nhan Bác ngồi bên thấy Tô Cẩn đã bắt đầu ngà ngà say,
ánh mắt mơ màng, hai má ửng đỏ thì lại nhíu mày. Cô rõ ràng không uống được bia
rượu, còn cố tỏ ra mạnh mẽ uống thay anh. Cô gái này tại sao cứ hết lần này đến
lần khác làm những việc khiến anh không thể lý giải?
Nhan Bác cảm thấy bối rối, rót một cốc sữa đưa đến
trước mặt cô, nói: “Uống một chút sẽ đỡ hơn.”
Tô Cẩn lờ mờ liếc nhìn anh, ánh mắt anh thật dịu dàng.
Cô mơ hồ cầm chiếc cốc, ngửa cổ uống hết.
Không biết là cái gì, nó ngòn ngọt, rất đặc rất ngấy,
hương vị hoàn toàn xa lạ với cô.
Vài giây sau, mọi người đều phản ứng mạnh mẽ, Lâm Tiêu
là người đầu tiên xung lên, đập bàn hét lớn: “Anh định hại chết cô ấy à? Cô ấy
bị dị ứng với sữa, sẽ chết người đấy!”
Nhan Bác choáng váng. Tô Cẩn chỉ mỉm cười, biểu cảm si
mê cực độ.
Chỉ cần anh dần dần đến bên thì dù phải uống thuốc
độc, cô cũng sẽ thấy ngọt như đường.