Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 10: Chương 10




Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 09.2

Mặt trời rọi những tia nắng qua tấm rèm cửa,Tinh Á nằm trong vòng tay của Thần Phong ngủ ngon lành, khóe môi khẽ

mỉm cười, chắc chắn cô đang mơ một giấc mơ đẹp, khuôn mặt của cô dưới ánh mặt trời đẹp như một thiên sứ. Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.

Một lát sau, anh đang ở dưới bếp làm điểm tâm sáng thì cô đi xuống, bất ngờ ôm anh thừ phía sau.

- Em dậy rồi sao?

- Ưm, ăn xong mình còn phải đi học đó anh.- Cô cọ đầu vào lưng anh.

- Em chưa khỏe hẳn mà.

- Ngồi một chỗ chán òm vả lại tại sao anh không cho em đi học chứ? Hay ở trường anh lăng nhăng với cô nào sợ em phát hiện nên không cho em đi học?- Cô giả vờ hờn dỗi.

- Em nghĩ anh có khả năng đó không? Yêu em còn chưa hết lấy đâu ra mà yêu người khác? Oh mà hình như em đang ghen.- Anh ôm cô dỗ dành.

- Hứ.- Cô bỏ ra bàn ăn ngồi chống cằm la lối om sòm.- Em đói rồi nha,

em muốn ăn sáng.

Anh cười rồi nhanh chóng bê đồ điểm tâm ra bàn cho cô. Sau khi ăn xong, cô và anh cùng đến trường.

Tại trường Thánh Huy, chiếc xe Ferrari màu đen bóng tiến vào khu vực để xe của trường, từ trên xe bước xuống là một đôi trai

tài gái sắc, khiến mọi người phải trầm trồ bàn tán. Người con trai đẹp trai, phong độ kia thì ai cũng biết là Triệu thiếu gia Thần Phong còn

người con gái xinh đẹp đi bên cạnh hình như cũng rất quen.

- Oh, honey, em khỏe hẳn chưa mà đi học vậy?- Bảo Tấn Nam từ đâu xuất hiện ngay trước mặt hai người họ rồi hỏi.

- Ừm, dĩ nhiên là khỏe hơn rồi.- Cô gật đầu.

- Hai người đi học là gây ra hiệu ứng đám đông rồi đó.- Đan cười, nói.

- Oh, anh Phong kìa, lúc nào cũng phong độ, nhìn mê chết được.

- Thiệt không chịu nổi a.

- Nhưng bên cạnh anh ấy là con nhỏ nhìn như ma ốm đói vậy, xấu òm,không cân xứng chút nào.

- Nè, cô ta là Âu Tinh Á, chị gái của Âu Bảo Ngọc đó, nghe đồn là một doanh nhân trẻ đầy tài năng, các doanh nhân lão luyện cũng thầm khâm phục tài năng xoay chuyển tình thế của  cô ta đó, trong giới tiểu thư thì cô ta xứng đôi với anh Phong nhất.

- Ôi, Tinh Á đi học rồi kìa.

- Mau tỏ tình đi.

- Nhưng người đứng bên cạnh cô ta là Thần Phong đó.

- Tên đó thì sao? Tinh Á có yêu hắn đâu. Hắn chỉ là công cụ để Tinh Á

lợi dụng trong kinh doanh thôi.

- Sao mà biết được, không yêu mà lại đi chung xe với hắn. Mày có mắt không vậy?

- Mau đi tỏ tình đi.

- Không đi thì tao đi, đồ chết nhát.- Một anh chàng sinh viên hùng hổ cầm bó hoa hồng to tướng đi đến trước mặt Tinh Á.- Âu tiểu thư, tôi

thật sự thích em, em có thể đồng ý làm bạn gái tôi không? Bảo Tấn Nam, Mạnh Hồng Quân, Khương Nhã Đan và Triệu Thần Phong đều

ngạc nhiên, họ không nghĩ là có kẻ có mắt như mù này đến tỏ tỉnh với Tinh Á. Nam và Quân còn chưa được cô để ý thì tên này làm gì có vé.

- Mạc thiếu gia, anh nghĩ tôi là loại con gái gì đây? Anh muốn tôi bắt cá hai tay sao?- Cô nhướn mày hỏi lại.

- Sao?- Mạc Thiết Bình hỏi lại, anh ta không hiểu gì cả. Chẳng lẽ bạn

trai của em là Thần Phong sao?

- Tôi tưởng anh biết rồi chứ?- Cô khẽ cười rồi đi lên lớp.

Đến giờ ăn trưa, dưới căng-tin (mà thực chất là một nhà hàng) đông đúc sinh viên vì đa phần toàn là con nhà giàu cả nên nhu cầu ăn uống cũng cao cấp hơn.Nhóm Phong, Quân, Nam và còn nhiều người khác đã ngồi đợi sẵn. Một lúc sau mới thấy bóng dáng cô và Đan đi xuống.Xoảng. Một âm thanh của tiếng chén đĩa bị vỡ vang lên ngay đúng lúc Tinh Á vừa đi qua một dãy bàn để đến chỗ Phong và mấy người kia may mà Đan kéo lại kịp chứ không là Tinh Á hứng trọn đĩa salad tôm rồi. Phong hốt hoảng chạy tới.

- Em có sao không?- Anh vừa hỏi vừa nhìn ngó xem cô có bị thương chỗ nào không.

- Em không sao.

- Này, tôi có gọi món đó đâu mà mang ra lại còn gân cổ cãi lí nữa chứ?

Muốn chết à?- Một cô nàng tiểu thư đanh đá quát thẳng vào mặt một cô gái phục vụ, cô gái chỉ còn cắn răng chịu đựng, lúi húi nhặt những

mảnh vụn trên sàn.

Tinh Á cũng ngồi xuống nhặt giúp.- Bạn có sao không?

- Ưm, tôi không sao, bạn đứng lên đi không là mảnh thủy tinh đâm vào tay đó, việc này để tôi làm được rồi.- Cô gái vẫn cắm đầu làm.

- Đứng lên đi.- Cô kéo cô bạn đó dậy rồi quay sang Đan.- Đan, cậu đưa cô ấy đi thay đồ đi, đám bừa bộn này ai gây ra thì để người đó dọn.

- Ừm, nhưng hôm nay mình không mang đồ.- Đan nói.

- Trong tủ của mình.

Đan gật đầu rồi kéo cô bạn tội nghiệp đó đi.

- Nhìn gì chứ?- Cô bạn đanh đá đó hất hàm.

- Mạc tiểu thư, tôi không nhận lời làm bạn gái của anh trai cô nên cô mới thay anh ta dằn mặt tôi chứ gì?

- Gì chứ? Tôi không biết.

- Các cô là bạn cùng hội của Khang Tuyết Anh phải không? Cô thấy cô ta đã phải trả giá như thế nào chưa? Cô có muốn trải nghiệm cảm giác đó giống cô ta không? Nếu muốn tôi có thể khiến cha cô ngồi tù bóc lịch hoặc cô phải nghỉ học và phải làm những việc mà Khang Tuyết Anh đang làm đó. Trước mắt, cô tự tay dọn dẹp mớ hỗn độn này đi đã, sau đó hãy đến nói chuyện vói tôi.

- Cô có quyền gì chứ?- Mạc Thiết Loan đứng dậy, khuôn mặt dần biến sắc, toàn thân cô ta dường như run lên nhè nhẹ.

- Tôi thấy cô đang sợ hãi, nếu không muốn giống Khang Tuyết Anh thì nên học cách biết điều đi. Tôi không phải là người nói chơi đâu. Năm phút nữa mà chỗ này không sạch thì…..tôi sẽ khiến cho cô phải làm những việc mà không cô gái nào muốn đâu.- Nói xong, cô khoác tay Phong đi về phía mọi người đang ngồi chờ.

Mọi người nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, người con gái này thực sự rất nguy hiểm, bên trong vẻ đẹp thiên thần đó là một con người khó hiểu.

- Honey, em hơi mạnh tay a.- Tấn Nam cười.

- Đối với những cô nàng như thế thì phải dùng cách đả kích tinh thần

thôi.- Cô bình thản trả lời.

Đúng năm phút sau, cô quay lại thì thấy chỗ đó đã được dọn dẹp sạch sẽ còn Mạc Thiết Loan thì mím môi không nói tiếng nào, đôi mắt cụp xuống.

- Nếu con cún ngoan thì sẽ được chủ yêu thương mà trái lại thì…..-

Cô đi ngang qua bàn của Thiết Loan, ném ra một câu lấp lửng nhưng ai nghe thì cũng thừa hiểu trong đó ám chỉ ý gì.

Nhóm của Phong thì không thấy lạ lùng gì với cách đối xử của cô, trái lại họ cũng quen rồi. Âu Tinh Á thực ra là một con người hoàn toàn

bình thường không có gì gọi là nguy hiểm cả, chẳng qua là trong một thế giới bất công này, cô bắt buộc phải như vậy thì mới bảo vệ được

chính mình và những người mình yêu thương. Tan học, cô và anh lại trở về nhà tận hưởng niềm hạnh phúc của chính mình, tuyệt nhiên không tham gia bất cứ hoạt động nào của Eagle hết.

Hôm sau, khi cô và anh vừa đến trường thì thấy Mạc Thiết Bình mặt mũi bầm tím, tay trái bó bột nhìn vô cùng thảm, anh ta

lầm lũi đi lên lớp không dám huênh hoang cao ngạo nữa, còn Mạc Thiết Loan thì mím môi căm hận những kẻ khiến cô và anh trai cô phải mất mặt.

- Sao? Thấy tác phẩm của mình đẹp không?- Bảo Tấn Nam cười đắc chí.

- Làm như là hay ho lắm ấy.- Đan bĩu môi.

- Tôi không thấy vui chút nào.- Cô lạnh lùng lên tiếng.

- Hửm? Honey, em thấy chưa hài lòng sao?

- Hài lòng cái gì? Đánh người như vậy có gì hay đâu, hậu quả cũng chẳng phải do anh gánh nên dĩ nhiên là anh vui rồi.- Cô lặng lẽ lên

lớp.

- ????????? Cô ấy sao vậy, mình có làm gì quá đáng đâu????????- Bảo Tấn Nam ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Mọi người nhìn nhau, mặt nghệch cả ra.

- Này, sao cô ác vậy hả? Không thích rồi còn sai người đánh anh tôi ra nông nỗi như vậy đúng là không phải là người mà.- Thiết Loan chặn

đường Tinh Á lại la lối om sòm nhưng cô không nói gì.

- Sao? Sao không nói gì đi hả? Cứng họng rồi chứ gì? – Thiết Loan vung tay lên tát cô nhưng cái tát đó không giáng xuống mặt cô mà giáng

xuống mặt người khác.

- Bích Trâm.- Tinh Á hét lên.- Cậu bị điên hả?

Đúng lúc đó thì Phong, Quân, Nam, Đan đi tới.

- Mặt của cô ấy không phải để cho mày tát đâu. Mày nghĩ loại giẻ rách như mày xứng đáng để tát cô ấy sao?- Bích Trâm giơ tay tát lại. Cái

tát làm Thiết Loan chảy cả máu miệng.

- Mày đúng là…..haha mãi mãi chỉ là đầy tớ trung thành với chủ.-Thiết Loan cười nhạt rồi đứng dậy túm tóc Trâm giật xuống. Bích Trâm

cũng không chịu thua, nhanh tay rút con dao nhỏ trong túi quần jean ra rồi tự cắt phăng phần tóc bị Loan túm.

- Tao vậy đấy thì đã sao? Cho dù có là đầy tớ thì tao cũng tự kiếm

tiền nuôi thân còn mày và thằng anh mày chỉ giỏi ăn bám vào cha mẹ, loại người như mày làm gì có tư cách mà nói người khác hả? Cái thứ mày sống chi cho chật đất vậy?- Bích Trâm nói.

- Mày… làm như là ngon lắm sao?

- Tao không ngon hơn ai nhưng hơn mày là đủ rồi.

- Thiết Loan, tôi nghĩ cô hiểu lầm tôi rồi, tôi không sai người đánh anh cô.- Tinh Á nhận thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng nên đứng

ra giải quyết.

- Cậu không cần phải thanh minh hay giải thích với cái loại không hiểu tiếng người này, Bích Trâm, cậu có thể tránh qua một bên được rồi.-Đan hất hàm bước tới dành lấy con dao trong tay Trâm.

- Thôi đi Đan.- Mọi người hùa vô cản.

- Mày định làm gì?- Thiết Loan hỏi.

- Tao nói thật nhé, đánh anh em nhà mày cũng bẩn tay lắm, nhưng tao không thể chịu nổi cái hành động ấu trĩ và ngu ngốc của anh em nhà mày, nhìn ngứa cả mắt, hôm qua mày đã hất đĩa salad tôm vào người Tinh Á, chưa trúng nên tao cũng rộng lượng bỏ qua cho mày hôm nay mày lại tiếp tục không biết thân biết phận, nếu muốn tát Tinh Á thì mày nên thử xem có còn đủ sức chịu nổi cái tát của tao không đã.- Vừa dứt lời thì một cái tát giáng xuống mặt Thiết Loan khiến cô ta choáng váng mà ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.

- Đủ rồi, chuyện này chấm dứt đi.- Tinh Á lạnh lùng nói sau đó quay sang Nam.- Anh thấy hài lòng chưa, việc anh làm thì người chịu hậu quả là bọn tôi đây.- nói xong cô lôi Đan và Trâm lên lớp. Phong cũng lôi Nam lên lớp.

- Chuyện anh cô bị đánh là do chúng tôi làm hoàn toàn không liên quan gì đến Tinh Á cả, cô trách nhầm người rồi.- Hồng Quân đỡ Thiết Loan dậy rồi mới lên lớp. Hành động của anh làm bao nhiêu trái tim rung động, anh đúng là bạch mã hoàng tử của trường.

Chiều hôm đó, cô trở về nhà nội vì hồi trưa Bảo Ngọc có qua lớp cô nói với cô là bà nội muốn gặp cô.

Vừa bước vào nhà cô đã ăn trọn cái tát của bà nội.

- Tinh Á, cháu có tỉnh táo không hả? Chính cô ta đã bỏ rơi cháu vậy mà cháu còn tha thứ cho loại người đó được sao?

- Vậy bà bắt cháu phải hận sao?

- Nhưng chính cháu nói là không có mối quan hệ gì với cô ta mà.

- Đủ rồi bà ạ, bao nhiêu năm qua bà gieo rắc vào tâm trí cháu những lời nói, sự việc sai lệch khiến cháu hận mẹ còn chưa đủ sao bà? Bà che

giấu sự thật để làm cái gì chứ? Cháu đã biết hết rồi.

- Biết cái gì?

- Chuyện bà muốn lấy toàn bộ cổ phần của mẹ cháu nên mới sắp đặt mọi chuyện, mẹ cháu yêu bác Mạnh (bố của Mạnh Hồng Quân) từ thời còn là học sinh cấp ba nhưng sau đó bác Mạnh ra nước ngoài lập nghiệp làm giàu thì bà tranh thủ ép mẹ cháu đến với ba cháu, thực sự lúc đó bác Mạnh đi mà không kịp chào tạm biệt nên mẹ cháu nghĩ bác ấy bỏ mẹ,trong lúc đó thì mẹ cháu đã dựa giẫm vào ba cháu cuối cùng là kết hôn một cách vội vã vì không muốn ba cháu buồn. Đến khi mẹ cháu giao toàn bộ cổ phần cho Âu Đình thì bà tìm cách khiến mẹ cháu phải bỏ ba cháu nên mới sai cô Bối Nhĩ chuốc rượu ba cháu và làm cái trò vớ vẩn đó để sinh ra Bảo Ngọc. Cuối cùng thì mẹ cháu bỏ đi là hoàn thành kế hoạch của bà chứ gì? Bao nhiêu năm qua bà cố tình làm vậy là để cháu căm thù mẹ đúng chứ? Bà thấy cháu có nói sai chỗ nào không?

- Ai cho cháu biết?- Mặt bà tái đi.

- Bà nên nhớ không có cái chuyện gì qua được mắt cháu khi mà cháu quyết định nhúng tay vào đâu. Nếu không dễ dàng nhận ra sự thật đó thì làm gì có chuyện cháu hao tâm tốn sức vì tập đoàn Âu Đình này chứ?

- Cháu…..

- Hừm, còn nữa, bà đã tiến hành chuyển giao 40% cổ phần của Âu Đình cho cháu, số cổ phần đó cháu sẽ trả lại cho mẹ đầy đủ.

- Không, ta không cho phép.

- Bà biết cháu là người như thế nào mà phải không? Một khi cháu muốn thì không có ai cản được đâu? Bà cũng hiểu là ai mà dại dột cản đường cháu đều phải lãnh hậu quả như thế nào mà, và bà cũng không ngoại lệ đâu.- Nói xong cô quay lưng bỏ về. Từ nay cô không muốn dính dáng gì đến Âu Đình nữa.

Trong lúc đó tại địa bàn của W, Mạc Thiết Loan bị dần cho một trận bán sống bán chết.

- Mày to gan thật, mày không biết trời cao đất dày là gì phải không?-Tiếng của một cô gái vang lên sau đó là liên tiếp mấy cái tát, đá vào

người cô gái nằm trên đất, máu me tè le.

- Mày không biết cô ấy là ai sao? Cái thứ mày đúng là đồ vô dụng, chỉ đáng bỏ đi. Xử nó xong thì cho nó cuốn gói ra khỏi W đi.- Một cô nàng ngồi vắt chéo chân trên ghế ra lệnh.

” Đụng đến người đó của tao, mày quả là chán sống rồi, con ranh”.Tinh Á mệt mỏi trở về nhà thì thấy căn nhà trống trơn, Phong đi đâu

thì cô không biết. Lúc cô gọi điện thì Đan bắt máy nói Phong đang đua xe, đua xe gì mà lại lâu thế này, cô quyết định gọi lại nhưng không

liên lạc được. Một lúc sau, cô vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Phong ngồi lù lù trên giường.

- Anh về lúc nào vậy?

- Anh mới về.

- Sao em gọi cho anh không được?

- Điện thoại anh hết pin.

- Ừm, thôi anh đi tắm đi, lần sau đừng đi đua xe nữa.

- Trông em có vẻ mệt mỏi, có chuyện gì à?

- Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, em hơi mệt.- Nói xong cô ngã vào vòng tay của anh tìm kiếm sự bình yên do anh đem lại.

- Anh lấy thuốc cho em rồi đó, uống rồi ngủ đi.- Anh đặt cô lên giường rồi đi vào phòng tắm.

Anh tắm xong, vừa đi ra thì thấy cô đứng ở bên ngoài ban công hóng gió, anh tiến đến ôm lấy cô từ phía sau rồi bế cô vào giường. Cô lại

vùi đầu vào lồng ngực anh, để anh ôm lấy cô.

- Hôm nay em lạ lắm em biết không?- Anh thì thầm bên tai cô.

- Phong, em đã quen được anh ôm ấp nâng niu rồi, thiếu anh chắc không ngủ nổi quá.- Cô cười.

Anh ôm cô chặt hơn, anh biết lúc này cô cần ai đó ôm ấp, để có thể dựa vào cho tâm hồn được nghỉ ngơi……………………..

Sáng hôm sau khi cô thức giấc thì không thấy anh đâu, dưới bếp cũng không có, cô khẽ thở dài rồi thay đồ rồi đi xuống

garage lấy xe.

- Em đi đâu vậy?- Thần Phong từ dưới hồ bơi bước lên hỏi.

- Ra là anh đang bơi, em tưởng anh có việc nên đi sớm rồi.

- Hôm nay là chủ nhật, anh Tân có mời chúng ta đến Louis chơi, em cũng nên đi để thay đổi không khí một chút chứ.

- Ừm, tối gặp lại nha, giờ em đi có việc.- Nói xong, cô lên xe rồi phóng ra khỏi nhà.

Tại quán coffee Zhe, cô ngồi đợi một người phụ nữ, cô muốn biết rõ hơn vụ việc mà bà nội cô làm chủ mưu.

- Chào cô, có phải cô là người đã liên lạc với tôi ngày hôm qua không?- Người phụ nữ ăn mặc giản dị ngồi xuống đối diện với cô.

- Đồ uống ở đây rất ngon, cô không cần căng thẳng quá, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện cũng được mà.- Tinh Á mỉm cười nhưng phong thái ung dung của cô khiến người ta căng thẳng. Một vẻ quyền quý toát ra khiến cho người đối diện không thể bình tĩnh nổi.

- Ừm, tôi vẫn chưa biết tên cô.- Người phụ nữ đó nói.

- Cô Bối, cô không biết tên tôi nhưng chắc chắn cái tên Âu Bảo Ngọc thì cô không thể không biết đúng không?- Tinh Á vừa hỏi vừa đủng đỉnh nhấp một ngụm cappuchino nóng.

Sắc mặt của người phụ nữ đó dần trở nên nhợt nhạt đi, bà không nói được tiếng nào.

- Đứa con gái cô sinh ra chỉ vì cái kế hoạch của bà nội tôi, cô không thể không biết.- Giọng Tinh Á trở nên đanh thép hơn, giờ thì cô không

muốn vòng vo tam quốc nữa, người đàn bà này đã phá vỡ hạnh phúc của gia đình cô mà người chủ mưu là người bà đáng kính của cô.

- Tôi….tôi…không biết…cô đang nói cái gì hết.

- Cô Bối Nhĩ, bây giờ cô nói thật hay để tôi nói giùm đây?

- Tôi đã nói là tôi không biết mà.

- Mười tám năm trước cô đã chuốc rượu cha tôi là ông Âu Thịnh để làm cái trò đó và kết quả là Âu Bảo Ngọc ra đời, cô mang con bé đến nhà tôi hòng phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi bên cạnh đó cô có cổ phần trong tập đoàn Âu Đình mà đứng tên bây giờ là chồng cô, cô nghĩ cô có thể qua mắt được tôi hay sao? Bà nội tôi cũng đã thừa nhận cả rồi, bộ phim của các người có thể dừng được rồi đó.- Tinh Á cười nhạt.

- Cô…cô là….Âu Tinh Á?

- Cái tên quá quen thuộc phải không?

- ……….rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?

- Hãy kể lại sự thật, nếu nói sai dù chỉ một câu thôi thì….tôi sẽ làm cho các người sống không bằng chết đó.

- Cô không được đụng đến Bảo Ngọc.

- Mẹ thương con quá nhỉ? Thật giả tạo, chẳng trách bây giờ Bảo Ngọc cũng không khác cô là mấy, mà cô yên tâm đi dù sao nó cũng là cô em cùng cha khác mẹ của tôi, tôi không đụng đến nó đâu.

- Bà Đình, bà ấy muốn có cổ phần của Minh Châu nên mới lập ra kế hoạch đó, ban đầu tôi không muốn làm vì Minh Châu từng là bạn học của tôi nhưng vì lúc đó cha tôi chơi mạt chược thua thảm hại lại còn đánh đập mẹ tôi và đòi tôi phải đưa cho ông ta một số tiền lớn thì ông ta mới tha cho mẹ tôi. Lúc đó tôi không cách nào tìm ra số tiền đó nên mới nhận lời bà Đình làm cái việc bỉ ổi đó và nhận được 1/3 số tiền theo thỏa thuận. Sau khi sinh Bảo Ngọc, tôi không muốn giao con bé cho nhà họ Âu nhưng bà Đình nói nếu tôi không giao con bé thì sẽ không được nhận hết số tiền còn lại như đã thỏa thuận vì thế tôi mới phải làm chuyện đó. Bà Đình còn nói chuyện này đến chết cũng không được nói ra nhưng….nhưng…bây giờ tôi đã lỡ nói ra, chắc chắn bà Đình sẽ không bỏ qua cho tôi…..

- Hừm, đây là hai vé máy bay, chuyến bay sang Singapore và không có vé khứ hồi, hãy cùng chồng của cô qua đó sinh sống và đừng mong có chuyện trở về đây, số cổ phần của cô tôi đã mua lại, số tiền đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng ở Singapore đủ để hai người sống đến cuối đời.

Hãy đi ngay trong hôm nay, đừng để bà nội của tôi phát hiện, nếu bà ấy phát hiện thì tôi cũng không cứu được cô đâu.- Nói xong, cô đặt hai vé máy bay lên bàn rồi bỏ đi. Bà Bối Nhĩ cũng nhanh chóng về nhà thu dọn hành lí cùng chồng rồi ra sân bay lên chuyến bay sang Singapore.

Tại trụ sở chính của tập đoàn Âu Đình.

- Tinh Á, cháu đang tuyên chiến với ta phải không? 40% cổ phần của cháu sao lại chuyển sang tập đoàn Mạnh Triết?- Bà nội ném tập hồ sơ xuống trước mặt cô, giấy tờ bay lả tả như lá mùa thu rụng vậy.

- Cháu đã nói rồi, bà lấy từ ai thì bây giờ cháu phải trả lại cho người đó thôi.- Cô thản nhiên đáp lại.

- Âu Tinh Á, cháu được lắm…

- Giờ bà mới biết sao?

- Con Bối Nhĩ đó, ta sẽ không tha cho nó đâu.

- Bà làm gì được khi cô ta đã đi rồi, bây giờ trong bộ phim mà bà đạo diễn chỉ còn lại hai diễn viên chính là bà và cháu, tiếp theo bà định diễn cảnh nào đây?

- Tinh Á, ta không ngờ là cháu lại đối đầu với ta như thế, cháu nghĩ cháu có thể thắng ta sao?

- Không thể thắng nhưng sẽ không bao giờ thua đâu. Bà nghĩ năng lực của cháu chỉ dừng ở mức đó thôi hả?

- Cháu…

- Không hề đơn giản như bà nghĩ phải không? Nếu trong vụ này cháu không thắng thì cháu không phải là Âu Tinh Á. Kế hoạch của bà đã bị cháu nhìn thấu cả rồi cho nên trong vụ này bà không có cửa thắng đâu.- Nói xong cô đứng lên bỏ đi mà không quên để lại một nụ cười bí ẩn. Vụ việc lần này công lao của Đan vô cùng lớn, nếu không có Đan thì sự thật này sẽ mãi bị chôn vùi và cô sẽ tiếp tục hận người mẹ vô tội của mình.

- Tinh Á, chuyện cổ phần là sao vậy con?- Bà Minh Châu đã vội hỏi ngay khi cô vừa bước đến cổng nhà họ Mạnh.

- Tình cảm thì tình cảm nhưng trong kinh doanh không có chỗ cho tình cảm đâu mẹ à, những gì mẹ mất mát con không thể bù đắp hết nên con chỉ làm những việc tương đương với khả năng của con thôi.- Cô nhoẻn miệng cười, bây giờ thì hận thù giữa cô và bà đã hoàn toàn chấm hết.

- Tinh Á à, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi, con tha thứ cho mẹ nhé.- Bà Minh Châu ôm lấy cô, lệ tuôn trào.

- Mẹ mãi mãi là mẹ của con mà, mãi mãi là như thế.- Cô cũng ôm lấy mẹ, khóc rất hạnh phúc.

Cuối cùng mẹ con cô cũng sum vầy, bao năm xa cách, hận thù vẫn không thể xóa nhòa tình mẫu tử giữa họ.

 

Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 09.3

Tinh Á, tao nhất định phải giết chết mày, mày đã khiến tao sống không bằng chết, haha, cho dù có ngồi tù bóc lịch tao cũng không để cho mày thảnh thơi mà sống hạnh phúc đâu, tao thì khổ sở

còn mày thì nhởn nhơ, sung sướng, kẻ nào cũng bảo vệ cho mày, tao ghét mày, tao hận mày đồ rắn độc, nếu tao có chết thì tao cũng sẽ kéo mày theo, tao sẽ không để mày sống sung sướng trên cuộc đời này đâu”.-Tiếng một cô gái rít lên trong đêm báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy đến. Trong khi đó thì Tinh Á đang nằm ngủ ngon giấc trong vòng tay ấm áp của Phong, cả cô và anh đâu biết rằng trên con đường cả hai đang chung đôi đã xuất hiện những chướng ngại vật mà mục đích là nhắm vào cô.

Sáng hôm sau, cô và Phong vừa đến trường thì đã thấy Bảo Ngọc đứng chặn đường, ánh mắt nó phát ra tia nhìn giận dữ chĩa thẳng về phía cô.

- Chị và anh Phong sống chung nhà là thật sao? Hai người ngủ chung giường à? Ha, chị đúng là loại con gái không ra gì.- Bảo Ngọc sẵng giọng.

- Em chặn đường chị để hỏi chuyện đó à? À mà phải rồi, chị không ra gì thì em cũng không hơn kém chị là mấy nhỉ? – Cô cười khẩy, Bảo Ngọc bây giờ đối với cô thì chẳng còn tình thương gì cả.

- Chị….chị đang đùa giỡn với tình cảm của anh ấy, chị không xứng đáng.- Bảo Ngọc gào lên.

- Vậy ý em là chị nên nhường Phong lại cho em?

- …..- Bảo Ngọc im lặng.

- Vậy chị nhường anh ấy cho em đấy, nếu em chinh phục được anh ấy trong thời gian chị không có ở đây thì chị sẽ chính thức buông tay.Ok?

- Tinh Á, em nói vớ vẩn gì thế, anh là đồ chơi của em à?- Phong phẫn nộ lên tiếng phản kháng.

- Chị…., tôi không cần chị nhường, tôi muốn hỏi chị một chuyện riêng.- Bảo Ngọc nói xong bèn quay lưng đi lên sân thượng.

- Phong, anh lên lớp đi.- Cô quay sang nói với anh rồi đi lên sân thương theo Bảo Ngọc.

- Có chuyện gì thì em nói đi.

- Chuyện mẹ tôi sinh tôi ra theo kế hoạch của bà nội là thế nào vậy?

- Ha, cái đó em phải hỏi bà nội đáng kính của chúng ta chứ sao lại hỏi chị, chị không biết kế hoạch gì cả.- Cô thản nhiên đáp lại.

- Tôi không tin là chị không biết, có chuyện gì mà chị không biết chứ?

- Cho dù em có biết cũng chẳng giúp được gì nên không biết thì hơn.

Trong vụ này em không cần can dự.- Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

- Nhưng tôi muốn biết sự thật.

- Muốn biết thì em nên tự tìm hiểu.- Cô nói vọng lại.

Lúc tan học, mẹ cô có gọi điện nói cô về nhà Hồng Quân ăn cơm và còn mời thêm một số bạn bè của Hồng Quân nữa.

- Tinh Á, mẹ nghe Đan nói con nấu ăn rất ngon, hai mẹ con mình đi siêu thị đi.- Bà Minh Châu nói.

- Đúng đúng, bác và Tinh Á đi chợ đi ạ, bọn cháu ở nhà chuẩn bị mấy thứ lặt vặt cho.- Đan phụ họa theo.

- Đan, cậu dám ăn nói linh tinh à?- Cô khẽ lườm Đan một cái sởn cả da gà.

- Hehe, mình lỡ miệng, Tinh Á xinh đẹp, tốt bụng, cao thượng, độ lượng, bao dung, cậu bỏ qua nhé?- Mắt Đan ầng ậng nước.

- Thôi đi, cậu nghĩ chiêu đó sẽ khiến mình bỏ qua cho cậu à? Nằm xuống mà mơ đi.

- Ack, Tinh Á, làm người ai làm thế.

- Làm thế mới gọi là làm người.- Cô cười rồi đi cùng mẹ ra siêu thị.

- Công nhận hai người đẹp diễn kịch nước mắt cứ như thật ấy nhỉ?- Bảo Tấn Nam phán một câu xanh rờn.

- Ha ha, anh nên nhớ tụi em là một cặp bài trùng, tung hứng rất ăn ý.Khuôn mặt của bọn em thích biểu cảm nào là có biểu cảm đó liền à. Đó là bí kíp giúp tụi em tồn tại trong thế giới ngầm này mà không hề hấn gì.- Đan vênh mặt.

- Hahahaha.- Nam, Quân, Phong cùng cười.

Sau khi mua thực phẩm xong, cô nói mẹ đứng đợi còn cô thì qua đường lấy xe sau đó sẽ vòng qua bên này đón mẹ cho tiện đường về nhà mà không phải xách nặng. Vừa đi đến giữa đường thì cô bị rớt điện thoại,

đang định cúi xuống nhặt điện thoại thì cô nghe tiếng bà Minh Châu hét lên “TINH Á” và sau đó cô bị ai đó đẩy về phía trước. Kít, kịch, kịch. huỵch huỵch. Một chiếc xe màu đen thắng lại, trước

đầu xe là thân thể bà Minh Châu đẫm máu nằm bất tỉnh trên mặt đường.Cô lao đến ôm lấy mẹ, chiếc xe quay đầu phóng đi nhưng người lái chiếc xe đó thì đã bị cô nhìn thấy mặt.

- Mẹ, mẹ tỉnh lại đi.- Cô ôm lấy mẹ, tâm trí hoảng loạn, theo phản xạ, cô với lấy cái điện thoại rồi gọi xe cấp cứu.

Tại bệnh viện Nhân Ái, bà Minh Châu được đưa vào phòng cấp cứu, cô ngồi trên ghế, đôi mắt hướng về phía phòng cấp cứu, toàn thân dính máu run lên bần bật. Đan, Nam, Quân, Phong chạy đến thì thấy cô ngồi trên ghế, quần áo dính be bét máu, tóc tai cũng không còn gọn gàng nữa.

- Có chuyện gì vậy?- Phong chạy đến ôm lấy cô.

- Lúc em qua đường thì bị rớt điện thoại, đang định cúi xuống nhặt thì có một chiếc xe lao đến, mẹ đã lao ra đỡ thay em…..- nói xong cô òa

khóc.

- Chết tiệt, kẻ đó là ai chứ?- Nam điên tiết đấm vào tường. – Chúng ta vốn có rất nhiều kẻ thù, chuyện bọn khốn đó cố tình giết chúng ta là chuyện bình thường nhưng Tinh Á đã rút khỏi thế giới ngầm

từ lâu, các băng đảng khác cũng biết điều đó và không còn dính líu đến Tinh Á nữa, vậy thì làm gì có kẻ nào muốn giết Tinh Á để trả thù.-

Hồng Quân nói ra suy nghĩ của mình.- Có khi nào là nhà họ Khang không?- Đan bất chợt nói ra.

- Tinh Á, em bình tĩnh đi, mẹ em sẽ không sao đâu.- Phong an ủi cô dù anh biết xác suất những người sống sót sau tai nạn giao thông như vậy là rất thấp.

- Tinh Á, em vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt đi, lúc này mẹ đang giành giật mạng sống với tử thần, em phải mạnh mẽ để giúp mẹ vượt qua….-

Hồng Quân nói.

Đan đỡ cô vào nhà vệ sinh.

- Đan, mình biết kẻ đó là ai rồi.- Cô nói một cách lạnh lùng.

- Ai?

- Chính cô ta, kẻ đã gây sự với mình. Mình muốn cô ta phải trả giá vì hành động này. Hãy cho cô ta sống không bằng chết cho mình.- Cô nắmchặt tay thành hình cú đấm, mắt long lên những tia nhìn căm hận.

- Được thôi, mình sẽ cho nó sống không được mà chết cũng không xong.Câu yên tâm đi, mình sẽ làm vụ này một cách gọn gàng.- Đan nói.- Ừm, mình giao cô ta cho cậu đó. Mình muốn cô ta nếm mùi sống dở chết dở, giống như Khang Tuyết Anh, thậm chí là còn hơn như vậy nữa.- Âm thanh rít qua kẽ răng khiến người ta lạnh toát sống lưng.Đan gật đầu.

“Tôi đã muốn bỏ qua mọi chuyện nhưng có vẻ như cô không muốn, đã vậy tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc đối đầu vói tôi là như thế nào,hãy đợi đấy”.

Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt nhưng phải mất một lúc sau mới thấy bác sĩ đi ra. Cánh cửa vừa mở, cô đã lao đến như tên lửa.

- Bác sĩ, mẹ cháu không sao chứ ạ?

- Trước mắt là bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm nhưng do chấn động mạnh ở đầu khiến bệnh nhân tạm thời có thể không nhận thức được điều gì hơn nữa lại đang hôn mê sâu, nếu sau một tuần mà bệnh nhân không có dấu hiệu tỉnh lại thì rất có thể sẽ phải sống cuộc sống thực vật.- Bác sĩđiềm tĩnh nói, trên khuôn mặt ông vẫn còn hiện rõ sự căng thẳng.

- Cảm ơn bác sĩ.- Hồng quân nói. Còn Tinh Á thì hoàn toàn dựa vào Phong, cô không thể đứng vững được nữa. Mẹ con cô mới đoàn tụ với nhau chưa bao lâu đã gặp cảnh trớ trêu này. Cô mím môi căm hận người đó,nếu đã muốn trả thù cô thì cứ việc lôi cô ra trước mặt mà trả thù, sao lại chơi cái trò hèn hạ đó khiến người khác bị vạ lây? Nhất định lần này cô sẽ trả thù, sẽ bắt người đó phải trả giá.

Bà Minh Châu đã được đưa về phòng hồi sức, bác Mạnh cũng đã đăng kí chuyển vợ mình về phòng vip của bệnh viện để có thể điều trị và phục hồi trong điều kiện tốt nhất.

- Tinh Á, con đừng quá lo lắng, nhất định mẹ con sẽ qua khỏi mà.- Bác Mạnh vỗ vai Tinh Á như một sự an ủi, động viên.

- Nhất định mẹ sẽ khỏe mạnh trở lại mà, em đừng quá sầu não như vậy.- Hồng Quân cũng tự an ủi mình và an ủi cả cô em không chung huyết thống này nữa.

- Con không sao đâu, bác về lo công việc đi, ở đây đã có tụi con rồi.-Tinh Á nói.

- Ừm vậy có gì thì gọi cho bác nha.

- Dạ.

Ông Mạnh trở về công ty làm việc mặc dù trong lòng ông cũng rất lo lắng nhưng những lúc này buộc phải tỏ ra bình tĩnh để khiến mọi người xung quanh không lo lắng nữa.

- Phong à, cậu đưa honey về thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, ở đây có bọn mình trông bác ấy rồi. Lúc này ở lại đông cũng không giúp được gì.-

Nam nói, khuôn mặt anh ta cũng không còn vui vẻ nữa.

- Không, em sẽ ở lại đây với mẹ.- Cô kiên quyết.

- Nam nói đúng đó, em về thay đồ rồi ăn chút gì đó cho lại sức đi rồi nghỉ ngơi, sáng sớm mai vào thay cho họ chứ giờ em có ngồi đây chưa

chắc mẹ đã tỉnh lại, huống hồ em cũng phải khỏe mạnh để chăm sóc cho mẹ chứ? Chẳng lẽ em muốn khi mẹ tỉnh lại mẹ phải lo cho em à?- Phong cũng nói thêm vào.

- Em về đi, nhìn em bơ phờ quá rồi.- Hồng Quân thở dài.

Cô nghĩ lời Phong nói cũng đúng, cô phải khỏe mạnh để chăm sóc cho mẹ.

- Mẹ à, con về thay đồ rồi sẽ vào thăm mẹ tiếp nhé.- Cô nói thì thầm rồi đứng lên nhưng do ngồi im một chỗ quá lâu, lai cộng thêm cơ thể

vốn chẳng khỏe mạnh gì nên cô đã loạng choạng suýt ngã may mà Phong nhanh tay đỡ được.

- Tinh Á, cậu không sao chứ?- Đan lao đến.

- Không, mình không sao, chỉ là nhất thời đứng không vững thôi mà.- Cô xua tay.

- Em thấy chưa, đến cả đứng còn không vững thì làm sao mà chăm sóc mẹ được.- Phong khẽ trách.

Về đến nhà, cô ngã phịch lên giường, sức lực của cô cũng dần cạn kiệt rồi, nếu ban nãy mà cô cứ cứng đầu ở lại thì dám chắc mẹ sẽ phải chăm sóc cô chứ không phải là cô chăm sóc mẹ nữa. Phong lặng lẽ đi vào phòng tắm pha nước cho cô rồi dìu cô vào phòng tắm.

Trong lúc cô đang tắm thì anh lại mò xuống bếp nấu cái gì đó nóng nóng cho cô ăn.

- Em ăn một ít cháo thịt bằm đi rồi hãy ngủ.- Anh bưng tô cháo lên tậnphòng rồi dỗ dành cô. Cô cũng im lặng để cho anh đút từng muỗng cháo.Thực sự lúc này ăn là để có sức chứ chẳng có mùi vị gì mặc dù cháo anh nấu rất ngon. Ăn hết cháo, anh lấy thuốc cho cô uống rồi giúp cô có tư thế nằm ngủ thoải mái nhất, nhìn cô bơ phờ mệt mỏi anh cũng thấy xót xa.

- Anh cũng mệt rồi, ngủ sớm đi.- Cô thì thầm khi anh đang đắp mền cho cô.- Ừm, em ngủ đi.- Nói xong anh cũng đi tắm rồi xuống bếp ăn một ít cháo, anh cũng cần có sức để chăm sóc cho cô.

- Em chưa ngủ sao?- Anh phát hiện ra cô chưa ngủ nên lên giường rồi ôm lấy cô.

- Em không ngủ được.

- Không ngủ thì em cũng chợp mắt chút đi.

- Hôm nay em đã làm anh buồn rồi, đừng giận em nhé?- Cô vùi đầu vào lồng ngực anh.

- Anh có buồn gì đâu.

- Lúc em nói nhường anh cho Bảo Ngọc, anh giận em lắm đúng không? Em xin lỗi nhé, thực ra em cũng không có can đảm nhường anh cho con bé đâu.

- Ừm, anh biết mà, thôi, em ngủ đi, sáng mai chúng ta phải vào sớm để thay cho ba người kia đó.

Khi Tinh Á và Phong vừa rời khỏi bệnh viện thì Đan cũng về luôn. Cô về để chuẩn bị kế hoạch trả thù nhưng Nam và Quân thì lại nghĩ cô về là do mệt. Ra khỏi bệnh viện, Đan bắt taxi về quán bar Louis, đang ngồi trên xe thì cô nhận được cuộc gọi từ một đàn em dưới quyền.

Đan: Đã điều tra xong chưa? Hiện giờ nó đang ở đâu?

Đàn em: Dạ, nó đang trong tầm ngắm của tụi em, bây giờ nếu muốn chị chỉ cần ra lệnh một tiếng thì em cho nó ăn mấy viên đạn cũng được. Đan: Cái chị mày cần không phải là cái mạng của nó, mấy nhóc không phải bắn chi cho tốn đạn, tóm cổ nó về tầng hầm, đính thân chị mày sẽ cho nó nếm mùi địa ngục trần gian.

Đàn em: Dạ vậy giờ tụi em lôi đầu nó về cho chị xử nha.

Đan: Ừ. (cúp máy)

- Tài xế, ông ăn cái gì mà đi chậm như rùa vậy? Đi nhanh lên, vượt đèn đỏ cũng được.- Cô quát lên khiến tài xế giật cả mình đành phóng bạt mạng, nghe cuộc nói chuyện của cô ban nãy thì thà chết vì tai nạn còn hơn là chết dưới tay cô.

Đang đi bộ với cô bạn thân, Thiết Loan bất ngờ bị một đám người lạ mặt xông ra chặn đường.

- Con nhỏ bên cạnh không phận sự thì biến, nhớ là câm miệng, mày mà ho he một tiếng là tao cho mày ăn mấy viên đạn ngay đấy.- Một tên quát khiến bạn thân của Thiết Loan sợ nên bỏ bạn mà chạy trước. còn về phần Thiết Loan thì bị ăn một cái tát choáng váng đầu óc, xây sẩm mặt mày rồi bị cho vào bao đem đi………………

Ánh sáng lập lòe của căn phòng lạnh lẽo đến sởn tóc gáy đã làm cho Thiết Loan tỉnh lại sau mấy cái bạt tay dẫn đến ngất

xỉu của bọn người lạ mặt. Cô ngước lên thì thấy hai tay mình bị xích lại treo lên trần nhà, xung quanh tối như mực chỉ có chỗ cô đang bị

xích là sáng.

- Mạc tiểu thư, cô tỉnh rồi à?- Một âm thanh vọng ra từ trong bóng tối khiến Thiết Loan hoảng sợ.

- Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Các người muốn gì ở tôi?- Thiết Loan gào lên.

- Mạc tiểu thư bình tĩnh đi việc gì phải la lối om sòm lên vậy?- Vẫn là cái âm thanh trong bóng tối đó phát ra.

- Các người muốn tiền chứ gì? Bao nhiêu? Ra giá đi.- Thiết Loan nghĩ bọn người này biết rõ mình là tiểu thư họ Mạc nên mới bắt cóc đòi tiền

chuộc vì vậy cứ hỏi chúng muốn bao nhiêu tiền đã.

- Tiền? Hahahahahahahahaha, Mạc tiểu thư ơi, cô lầm to rồi, cô nghĩ mình đang đóng phim hình sự đó hả? Cô nghĩ cô là con tin và bọn tôi là người bắt cóc đòi tiền chuộc sao? Tỉnh ngộ đi, cái mạng mày chẳng có giá trị gì với bọn tao đâu. Căng tai ra mà nghe cho rõ đây, cái bọn

tao muốn là trả thù chứ không cần những đồng tiền thối nát của nhà mày.- Âm thanh đó càng lúc càng to, chứng tỏ người nói đang rất giận

dữ và vô cùng căm hận.

- Trả thù? Ai sai các người?- Thiết Loan dường như không còn tỉnh táo nữa nên càng lúc càng hoảng loạn.- Aaaaaaaaaaaaaa, có ai không, cứu tôi với.

- Làm cho nó ngậm miệng lại đi.- Người ngồi trong bóng tối quát lên. Bốp, một cái tát nổ đom đóm mắt khiến Thiết Loan bất tỉnh luôn.

- Haiz! Đâu cần mạnh tay như thế đâu, làm nó tỉnh lại đi để chị mày còn xử lí nhanh chứ chị mày không rảnh ngồi đây đấu võ mồm với nó nhé.

- Dạ, chị yên tâm.- Nói xong, một tên đàn em lấy một xô nước lạnh ngắt tạt thẳng vào người Thiết Loan khiến cô ta lạnh quá mà tỉnh lại cho

nhanh.

- Chào hỏi thế là đủ rồi, mày chuẩn bị nếm mùi địa ngục trần gian đi.-Âm thanh trong bóng tối rít lên lạnh kinh hồn.

Một cô gái bước từ trong bóng tối ra, mặt đeo một cái mặt nạ màu trắng, trên người là bộ đồ màu đen trông không khác gì thần chết. Trên

tay có cầm cái roi da, cô ta liên tiếp quất vào thân thể Thiết Loan,máu chảy ra kèm với tiếng hét khiến bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ.

Sau màn quất roi da, tiếp theo là những cú đấm của một ai đó liên tiếp giáng thẳng vào bụng. Sau những màn bạo lực là cảnh nhẹ nhàng, người con gái đeo mặt nạ màu trắng lặng lẽ cầm dao lam rạch từng nét “tuyệt mỹ” lên khuôn mặt vốn đã sưng phù lên của Thiết Loan.

- Chị ơi, con này nó chết luôn rồi.

- Nhóc con, chết thế nào được. Vứt nó ra ngoài đường đi, chúng ra về.-Người con gái đó ra lệnh.

Những cảnh này thực sự là có phần tàn nhẫn quá nhưng sống trong thế giới ngầm thì những cảnh này quá đỗi bình thường xảy ra như cơm bữa,nhìn nhiều và thực hành nhiều chắc chắn sẽ quen. Huống hồ đối với một cô gái từ nhỏ đã làm quen với cảnh máu me bạo lực và nhìn người khác bị tra tấn dưới những đòn trả thù thì việc cô thực hiện chẳng khác gì việc nghe giảng rồi về làm bài tập.

- Đây là tiền thưởng cho mấy nhóc, đêm nay ăn chơi thoải mái đi.- Đan đưa một phong bì màu trắng dày cộp có in hình con chim đại bàng màu đen, biểu tượng của Eagle.

Sáng hôm sau, tại bệnh viện. Một bệnh nhân thân thể đầy máu me được đưa vào bệnh viện đã được mấy cô y tá đồn ầm lên.

- Trông như xác chết ấy.

- Ừ, không biết cô ta phạm lỗi gì mà bị đánh đến nỗi thừa sống thiếu chết thế nhỉ?

- Ôi trời, nghe đồn phải phẫu thuật toàn thân đó.

- Chứ còn gì, không phẫu thuật thì chắc gì đã sống nổi.

- Chắc là dây dưa gì đó với giang hồ nên vậy á.

- Chậc, kinh thật.

- Mà hên là chưa chết đó.

- Sống mà thân tàn ma dại như Bạch Cốt Tinh thế kia thì thà chết còn hơn.

- Bạch Cốt Tinh còn đẹp, cô ta thì chẳng biết dùng từ gì để mà nói nữa.Bảo Tấn Nam, Hồng Quân, Thần Phong nghe thế thì đổ dồn mắt vào Đan, vụ này thì chỉ có là tác phẩm của Đan thôi.

- Sao mấy anh nhìn em? Em không biết gì đâu à nha.- Đan tỏ vẻ ngây thơ vô tội.Những ánh mắt đó chuyển sang Tinh Á, có thể Đan là người thực hiện còn chủ mưu thì chính là Tinh Á.

- Các anh nhìn em như quái vật vậy?- Tinh Á hỏi, khuôn mặt thờ ơ, mệt mỏi.

- Không phải em đó chứ?- Quân nhướn mày.

- Anh nghĩ cái gì vậy? Em còn chưa biết thủ phạm là ai sao mà ra tay được vả lại nếu là em ra tay thì chắc gì đã còn sống.- Cô đáp lại.

- Nhưng…honey à, lúc đó em không thấy mặt kẻ điều khiển chiếc xe đó à?- Nam hỏi.

- Anh nghĩ em còn tâm trí nhìn mặt kẻ khác trong khi mẹ em đang nằm trên vũng máu sao?

- Vậy kẻ đó là ai nhỉ?- Nam cau mày suy nghĩ.

- A ~ phòng bệnh của bác không có hoa a, không biết bác thích hoa gì nhỉ?- Đan bỗng thốt lên.

- Hoa oải hương. Mình đi mua với cậu.- Tinh Á nói rồi đứng lên đi cùng Đan.

- Mình vẫn nghĩ đó là Đan làm.- Nam nói.

- Và Tinh Á là chủ mưu.- Quân tiếp lời.

- Uhm nhưng như vậy thì có sao? Nếu thực sự là vậy thì cũng là chuyện bình thường thôi. Với tính cách của Tinh Á thì mình hiểu, cô ấy sẽ không tha thứ đâu.- Phong bình thản nói.

- Cậu làm tốt lắm, tiếp theo là kế hoạch giải quyết triệt để. Trong vụ cổ đông của Âu Đình lần trước tập đoàn Mạc Diêu cũng có nhúng tay vào nhưng mình chưa xử, bây giờ mình xử luôn cho gọn.

- Tinh Á, có cần mạnh tay vậy không?

- Trả thù là phải vậy.

- Mình hiểu rồi.

Tinh Á là như vậy, cô không thích trả thù bằng cái kiểu thế giới ngầm mà cô thích đánh chính diện vào phương diện kinh tế. Trong mắt cô lúc này chỉ là sự căm hận tột cùng.

Họ cứ mải miết với kế hoạch trả thù nhưng họ đâu biết rằng toàn bộ sự việc đã được báo cáo lại với một người khác. Nhưng Tinh Á thì biết, cô đang muốn xem đoạn kết của cô và người đó sẽ ra sao?……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.